Thập Niên 70: Sau Khi Tái Hôn Với Côn Đồ Thôn, Phất Lên Vả Mặt Nhà Chồng Cũ

Chương 4



"Ba nghìn tiền mặt, mày đếm đi. Chiều nay đi ly hôn luôn. Muộn một phút, ông đây vặn cổ mày."

Tất cả mọi người đều ngớ ra.

Phan Minh há hốc miệng, ngây người nhìn cái túi dệt trong lòng, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Ngược lại là mẹ anh ta, vỗ đùi một cái, giật lấy cái túi dệt vào lòng, bắt đầu đếm từng tờ một. Đếm xong tiền, bà ta cười ha hả, đẩy tôi vào lòng Lục Dao.

"Được rồi, con hàng mất tiền này thuộc về mày đấy! Phì, đồ sao chổi xui xẻo, sau này đừng có lảng vảng trước mặt thằng Minh nhà tao nữa!"

Nói xong lại quay sang lườm Phan Minh.

"Giỏi lắm ha, sính lễ có tám mươi đồng, mày lại đưa cho nó ba nghìn từ lúc nào? Tối nay mày khai rõ từng đồng cho tao, đợi cha mày về xem ông ấy có đánh gãy chân mày không!"

Tôi bị đẩy vào lòng Lục Dao, anh đưa tay đỡ nhẹ tôi một cái, rồi giơ nắm đ.ấ.m về phía mẹ Phan Minh.

"Chuyện nhà các người tôi không hứng thú. Bây giờ đi ly hôn ngay, nhanh lên!"

Mẹ Phan Minh co rúm cổ lại, kéo tay Phan Minh, luôn miệng thúc giục, chỉ muốn quét tôi ra khỏi cửa ngay lập tức.

Tôi thất thần, Phan Minh hồn vía lên mây, cứ thế dưới sự chứng kiến đằng đằng sát khí của Lục Dao, tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ đã đổi thành một tờ giấy chứng nhận ly hôn.

6

Ly hôn xong, tôi và Phan Minh đứng đối mặt trên đường, bỗng dưng mắt đỏ hoe.

Công bằng mà nói, tôi không ghét Phan Minh nhiều đến thế. Mấy năm nay anh ta đối xử với tôi cũng không tệ, còn mua váy áo cho tôi. Ngoài việc mẹ anh ta chửi mắng mà anh ta không bênh vực tôi ra, cũng không có khuyết điểm gì lớn.

Bây giờ ly hôn rồi, nhà mẹ đẻ tôi cũng không dám về. Trời đất bao la, dường như đột nhiên không còn chỗ dung thân cho tôi.

"Thẩm Thanh, đi theo cái thằng nghèo kiết xác này, cô sẽ hối hận!"

Phan Minh hung hăng lườm tôi một cái, rồi dẫn mẹ anh ta đi.

Tôi cúi đầu, hơi nóng bốc lên từ phiến đá xanh dưới chân, ngột ngạt, không một chút gió. Tiếng ve kêu không dứt bên đường, tóc mai bết vào má, cả người tôi bực bội khó chịu.

Lục Dao đi theo bên cạnh, đôi mắt nóng rực nhìn tôi chằm chằm, như muốn nhìn xuyên thủng tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi nổi cáu.

"Anh cái đồ lưu manh thối tha! Tôi ly hôn rồi cũng không gả cho anh đâu! Anh đừng có nằm mơ!"

Tôi vẫn luôn biết tâm tư của Lục Dao đối với mình.

Lúc đó tôi còn chưa gả cho Phan Minh, thôn Phan gia chiếu phim, tôi theo anh trai đến thôn xem. Từ xa đã trông thấy Lục Dao.

Anh mặc bộ quân phục cũ kỹ, người cao lớn, tóc cắt rất ngắn, xương lông mày rắn rỏi, trên mặt còn dính chút máu, trông rất khó ưa.

Anh đi về phía chúng tôi, anh trai tôi theo phản xạ che tôi ra sau lưng.

Ai ngờ Lục Dao lại rất lịch sự đưa thuốc cho anh tôi, nói mình cũng muốn chạy vận tải, có vài vấn đề muốn hỏi anh tôi. Miệng thì nói chuyện, nhưng mắt lại không chớp nhìn chằm chằm vào tôi.

Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt

Tôi bị anh nhìn đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống.

Nhưng anh vừa đi khỏi, tôi liền mách tội với anh trai: "Anh ơi, người này không phải người tốt đâu, anh ít qua lại với anh ta thôi."

Anh trai tôi cười cười không nói gì. Sau này, quả nhiên tôi rất ít khi thấy Lục Dao.

Anh biến mất mấy tháng, cho đến khi xuất hiện trở lại, tôi đã gả cho Phan Minh.

Dáng vẻ hung dữ của tôi làm Lục Dao bật cười, anh khẽ ho một tiếng.

"Tôi cũng không vội. Đã đợi được ngần ấy năm rồi, cũng không thiếu gì một lúc này."

"Đi thôi, đưa em về nhà."

Tôi kinh ngạc, đó là ba nghìn đồng đấy, Lục Dao vậy mà không ép tôi gả cho anh?

7

Lục Dao định đưa tôi về thôn Thẩm gia. Xem dáng vẻ anh cũng không giống nói đùa, tôi nhẹ nhõm thở phào, lắc đầu từ chối.

"Bây giờ tôi không tiện về, cha mẹ tôi biết được chắc đánh c.h.ế.t tôi mất."

"Ba nghìn đồng của anh, tôi... sau này tôi kiếm được sẽ trả lại cho anh."

Lục Dao lại cười, không biết người này làm sao, hôm nay cứ cười suốt.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com