"Thẩm Thanh em nghe tôi giải thích, tôi chỉ dọa cô ta thôi mà."
Tôi không nói gì, liếc nhìn cánh tay anh, cơ bắp cuồn cuộn, chắc một đ.ấ.m có thể đánh c.h.ế.t người.
Tôi rụt cổ lại, đi vào trong nhà. Lục Dao đi theo sau, thở dài một hơi.
Anh lại quét dọn phòng một lần nữa, giúp tôi trải chăn màn, đặt hai cái rương vào góc tường. Tôi nhìn anh điều chỉnh vị trí bàn ghế ở đó lần thứ ba, không nhịn được hỏi: "Không phải anh nói đi nhà bạn ở sao? Sao còn chưa đi?"
Động tác của Lục Dao cứng lại, lúng túng gãi đầu đứng dậy.
"Tôi, cái đó, Thẩm Thanh, em có dự định gì tiếp theo không?"
Lục Dao đi về phía tôi, tôi bất giác lùi người lại, dựa vào cái bàn góc tường.
"Tôi cũng không biết nữa."
Lục Dao đứng trước mặt tôi, m.ô.n.g tôi dựa vào mép bàn nửa ngồi, đầu cúi thấp, để lộ một đoạn cổ thon dài trắng nõn.
Lục Dao nhìn chằm chằm vào cổ tôi, yết hầu chuyển động.
"Thẩm Thanh, em có muốn cùng tôi đến Quảng Đông không?"
"Em biết không, phía Nam đã mở cửa cải cách rồi, ở đó cho phép làm ăn, không còn là đầu cơ trục lợi nữa. Tôi có người bạn chuẩn bị mở xưởng may ở đó, rủ tôi qua làm cùng."
Hơi thở nóng rực của Lục Dao phả vào cổ tôi, tôi bất giác lùi lại một chút.
10
"Quảng Đông? Xa thế! Tôi đi xa nhất mới chỉ đến thị trấn thôi."
Lục Dao đứng quá gần, mặt tôi bất giác đỏ lên.
"Hơn nữa anh đi mở xưởng với bạn, tôi đi theo thì làm gì?"
Lục Dao lại cười, lồng n.g.ự.c rung lên, tiếng cười trầm thấp vang vọng trong không gian nhỏ hẹp.
"Không phải em nói muốn trả tiền sao? Em đi làm công trả nợ cho tôi, được không? Phía Nam kiếm tiền dễ hơn chỗ chúng ta nhiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Làm công ư?
Tôi sững sờ, trong lòng thoáng qua một tia sợ hãi và bất an. Tôi là một người nhà quê, cái gì cũng không biết, đến Quảng Châu thì làm được công việc gì? Tôi từ chối Lục Dao. Lục Dao mặt đầy thất vọng, nhưng cũng không ép buộc, đóng cửa đi rồi.
Sáng sớm hôm sau, tôi vừa ra cửa đã thấy Phan Mỹ Quyên dẫn theo mẹ cô ta và mấy người trong thôn, đang thập thò ngoài cổng sân nhìn vào trong.
"Xem kìa, tôi đã nói rồi mà, con hồ ly tinh này, không thể chờ đợi được đã ngủ cùng Lục Dao rồi, tám phần là đã xong việc từ sớm."
"Đúng là không biết xấu hổ mà!"
Mấy bà thím khinh bỉ nhìn tôi. Mặt tôi đỏ bừng. Lục Dao đúng lúc xách một túi đồ ăn sáng lững thững đi từ ngoài vào.
"Tụ tập trước cửa nhà tôi làm gì thế?"
"Lục Dao, mày tốn công trên mảnh đất cằn cỗi này làm gì, đến quả cũng chẳng kết được, chẳng phải phí công sao? Mày đã có tiền rồi, gái còn trinh trong thôn chẳng phải tha hồ cho mày chọn à?"
Mẹ Mỹ Quyên nói xong, những người khác đều cười ồ lên. Xa xa có thêm nhiều người đến xem náo nhiệt. Lục Dao nổi nóng, chen qua đám đông đóng sầm cổng sân lại.
"Thẩm Thanh, em đừng nghe họ nói bậy."
Tôi mím môi, nước mắt lưng tròng.
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
"Lục Dao, tôi đi Quảng Đông với anh."
Tôi đã hạ quyết tâm. Ở lại trong thôn, ngày nào cũng nghe những lời đàm tiếu này, cuộc sống căn bản không thể tiếp tục được. Nếu mấy hôm nữa cha mẹ tôi biết chuyện chạy đến thôn, chỉ càng làm mọi chuyện khó coi hơn.
"Thật sao?"
Lục Dao mừng rỡ nhìn tôi, kích động đến mức muốn lao đến ôm tôi một cái, nhưng lại sợ làm tôi hoảng sợ. Anh siết chặt nắm đ.ấ.m vung mấy cái, đôi mắt phượng dài sâu thẳm híp lại thành một đường chỉ.
"Thẩm Thanh, thế giới bên ngoài rộng lớn lắm. Em ra ngoài rồi sẽ biết, chuyện ly hôn hay sinh con, đều là chuyện nhỏ thôi."
11
Lục Dao nhanh chóng mua vé tàu hỏa xong. Lúc anh đưa vé cho tôi xem, tôi giật nảy mình.
"Vé tàu hỏa sao lại 20 đồng một cái thế?"
Thời đó, gạo hai hào một cân, thịt lợn mới một đồng một cân. Phan Minh làm ở hợp tác xã, lương mỗi tháng 25 đồng, đã có thể nuôi sống cả gia đình rồi.
Nhìn tấm vé trên tay, tôi lại nhớ đến lời dân thôn nói Lục Dao ăn trộm đồ, không khỏi càng thêm bất an.