Lục Dao dở khóc dở cười: "Thẩm Thanh, số tiền này tôi vay của một người bạn. Em đừng nhìn tôi như thế. Ba nghìn đồng trước đó, cũng là tôi bán mạng kiếm được. Trên đường đi tôi sẽ giải thích cho em nghe."
Đến nước này, tôi đã không còn đường lui, đành phải cùng Lục Dao đi Quảng Châu.
Đây là lần đầu tiên tôi đi tàu hỏa, tôi mới biết, hóa ra chỗ ngồi lại chật chội đến thế, người này chen sát người kia. Tôi ngồi sát cửa sổ, Lục Dao ngồi sát bên cạnh, nửa người anh dựa vào tôi nóng hổi.
Tim tôi đập thình thịch, cả người không tự chủ được.
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
"Anh, anh đừng dựa sát vào tôi như thế."
Giọng tôi lí nhí như muỗi kêu. Lục Dao nghiêng đầu nhìn tôi một cái, lại thoáng thấy chiếc cằm trắng nõn tinh tế, đôi môi đỏ mím chặt, trên đầu như phủ một lớp sương mờ.
Lục Dao nuốt nước bọt, thầm mắng trong lòng một tiếng.
"Tôi, tôi ra ngoài hít thở chút không khí."
Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Trong toa tàu đông nghịt người, anh vừa đi, lập tức có người chen vào ngồi chỗ anh. Là một ông chú trung niên, đôi mắt láo liên, cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi sốt ruột.
"Chỗ này có người ngồi rồi ạ."
Ông chú cười "hehe" một tiếng: "Giờ cậu ta có ngồi đâu, đợi cậu ta đến thì tôi nhường thôi."
Tôi không biết nói gì nữa. May mà Lục Dao quay lại rất nhanh, tôi cũng không dám chê anh chen vào tôi nữa.
Tàu hỏa chậm rãi chạy trên đường ray. Buổi trưa mùa hè, mí mắt tôi cứ chớp liên tục, cơn buồn ngủ ập đến.
Lục Dao ngồi thẳng người, không động thanh sắc dựa về phía tôi.
"Buồn ngủ à? Dựa vào vai tôi ngủ một lát đi."
12
Tôi định từ chối, nhưng hôm nay để bắt kịp tàu hỏa dậy quá sớm, quả thực là quá buồn ngủ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mí mắt nặng trĩu như ngàn cân. Lục Dao ngồi bên phải tôi, đưa tay trái ra ấn nhẹ mặt tôi về phía vai mình, nhỏ giọng dỗ dành: "Ngoan, ngủ một lát đi."
Vai anh rộng và vững chãi, đầu tôi dựa lên đó, ngửi mùi xà phòng thoang thoảng trên người Lục Dao, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, trời đã tối hẳn.
Tôi ngại ngùng ngẩng đầu lên, không dám nhìn sắc mặt Lục Dao. Lục Dao đứng dậy, vươn vai một cái.
"Phía trước đến Nghi Xuân rồi, tàu sẽ dừng hai mươi phút, tôi đi mua cơm tối cho em."
Nhưng Lục Dao vừa đi, bà thím đối diện đã đầy vẻ ngưỡng mộ, tấm tắc khen ngợi: "Hai vợ chồng trẻ hả? Chồng cháu thương cháu thật đấy, mấy tiếng đồng hồ ngồi thẳng tắp, động cũng không dám động một cái, tôi nhìn mà cũng thấy mệt thay cho cậu ấy. Đúng là tuổi trẻ, lưng khỏe thật!"
Một bà thím khác bên cạnh che miệng cười trộm.
"Khúc khích, vóc dáng này đúng là tốt thật, cô gái có phúc quá."
Tôi đã kết hôn rồi, tự nhiên biết ý của họ là gì, lập tức mặt đỏ bừng.
Tốc độ tàu hỏa dần chậm lại, phía trước đã đến một nhà ga, hai bên có rất nhiều người đẩy xe nhỏ bán đồ ăn.
Tôi mở cửa sổ xe cho thoáng, gió đêm thổi vào mặt, mang theo hơi nóng đặc trưng của mùa hè và mùi thơm của thức ăn từ xa. Tôi thấy Lục Dao đứng trước một chiếc xe đẩy, quay lưng về phía tôi. Anh rất cao, dáng người thẳng tắp, đứng giữa đám đông người ăn mặc xám xịt, vai rộng chân dài, đặc biệt nổi bật.
Tôi bỗng dưng có chút không dám nhìn anh, vội vàng thu lại ánh mắt.
Khả năng thích ứng của con người quả thực rất nhanh. Buổi chiều dựa vào vai Lục Dao, tôi còn đỏ mặt cảm thấy vô cùng ngại ngùng. Nhưng ngồi tàu hỏa hai ngày, sau này cứ buồn ngủ là tôi lại tự giác dựa vào vai Lục Dao.
Tôi hơi nghiêng đầu liếc trộm Lục Dao, anh như không có chuyện gì xảy ra nhìn tờ báo trong tay, nhưng khóe miệng lại nhếch đến tận mang tai, để lộ chiếc răng nanh nhọn hoắt, trông ngốc nghếch.
Không biết vì sao, cảm thấy anh có chút đáng yêu.
Tôi cũng bất giác cong khóe miệng, nhắm mắt lại.
13
Đến ga Quảng Châu, có một anh chàng trẻ tuổi béo ú đến đón Lục Dao. Anh ta gọi Lục Dao là anh Lục, thân mật gọi tôi là chị dâu, tranh giành xách hành lý giúp tôi.
Tôi liếc nhìn Lục Dao, anh ta không giải thích, tôi cũng không dám nói gì. Nhưng đến nơi ở, tôi mới cảm thấy có gì đó không ổn.