Hồn ma nữ sinh cúi thấp mặt, vừa rồi đã chứng kiến sự lợi hại của Tô Tiểu Lạc, giờ đây không dám tỏ thái độ ngông cuồng.Cô ấy kể lại toàn bộ câu chuyện.Cô gái tên là Phạm Lệ Trân, chết khi mới mười tám tuổi. Đó là độ tuổi vừa chớm biết yêu, nhưng cô ấy lại đem lòng thích một người mà lẽ ra không nên thích.Ngay từ lần đầu gặp, cô ấy đã mê mẩn Trình Phong, sau đó ngày nào cũng viết thư cho anh ta, bày tỏ nỗi tương tư của mình.Cô ấy kiên trì suốt một tháng, đến một buổi chiều nọ, trong quyển sách ngữ văn của cô ấy xuất hiện một lá thư hồi âm, người ký tên chính là Trình Phong.Sự chân thành của cô ấy cuối cùng cũng làm Trình Phong cảm động. Hai người bắt đầu liên lạc qua thư từ, nhưng trong đời thực, Trình Phong vẫn đối xử với cô ấy một cách lạnh nhạt.Về sau, cô ấy phát hiện Trình Phong đang hẹn hò với một cô gái khác!Để níu kéo mối quan hệ này, cô ấy đã cùng anh ta xảy ra quan hệ trong phòng thí nghiệm của trường.Sau đó, chuỗi bi kịch không ngừng ập đến.Cô ấy mang thai. Tối hôm đó, cô ấy tìm Trình Phong để nói chuyện nhưng anh ta phủ nhận mọi thứ, thậm chí còn nói vì muốn tốt cho cô ấy, anh ta sẵn sàng đưa cô ấy đến trạm y tế để phá thai.Cô ấy tức giận bỏ đi, nhưng trên đường về lại bị một đám côn đồ chặn đường cưỡng bức.Sau sự việc, cô ấy trèo lên ban công trường học, nhảy xuống và kết thúc cuộc đời mình.“Trình Phong đúng là một tên đạo đức giả!”“Tôi muốn giết anh ta!”“Không ai có thể ngăn cản tôi.”Nữ quỷ rơi hai hàng nước mắt nóng hổi, gương mặt kích động và méo mó trở nên vô cùng đáng sợ.Tô Tiểu Lạc bình thản hỏi:“Ba năm nay cô bám theo anh ta, có phát hiện ra điều gì bất thường không?”“Anh ta vẫn giả dối như thế! Những bức thư tình nữ sinh gửi cho anh ta, anh ta mang đặt hết trong phòng đọc của trường, khiến các cô gái phải đau lòng. Nữ sinh tỏ tình với anh ta, anh ta lại giả bộ đạo mạo chỉ trích họ ngay trước mặt!”“Anh ta sợ rồi chứ gì!”“Anh ta đã hại chết tôi, nên không dám làm điều xấu thêm nữa!” “Nhưng nhìn thấy anh ta được tiếng tăm tốt, có tiền đồ rạng rỡ, tôi không cam lòng!”“Một kẻ cặn bã như anh ta, dựa vào đâu chứ?”Phạm Lệ Trân gào khóc, giọng nói đầy căm hận, khiến làn khí đen quanh cô ấy càng lúc càng đậm đặc.Tô Tiểu Lạc khẽ búng ngón tay, thản nhiên nói: "Nhìn tướng mặt của Trình Phong, anh ta đúng là có nhiều đào hoa xấu, cô cũng chỉ là một trong số đó.”“Nhưng nếu đời này anh ta yêu ai thật lòng, sẽ nguyện một đời một kiếp với người đó.”“Tôi nghĩ, có lẽ cô đã tìm nhầm người rồi.”Phạm Lệ Trân không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Lạc, lớn tiếng phản bác: "Chính anh ta nói yêu tôi, muốn ở bên tôi. Anh ta còn chiếm lấy tôi trong phòng thí nghiệm, chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?”Tô Tiểu Lạc nhìn cô ấy, trong ánh mắt thấp thoáng chút thương hại.Người thông minh sẽ không sa vào bể tình. Nhưng những cô gái yêu bằng trái tim, nếu gặp nhầm người thật sự không thể cứu vãn.“Cô đã ở bên anh ta lâu như vậy, có bao nhiêu cơ hội ra tay, tại sao anh ta không làm?”Phạm Lệ Trân đã chết ba năm, cũng đã bám theo Trình Phong suốt ba năm. Hằng ngày cô ấy đều len lỏi vào giấc mơ của anh ta, uy hiếp anh ta phải chia tay với những cô gái khác, để bên cạnh anh ta chỉ có mình cô ấy.Cô ấy hận Trình Phong. Nhưng cô ấy lại càng yêu anh ta hơn!Phạm Lệ Trân ôm mặt, nghẹn ngào nói: "Đã vô số lần tôi tự tìm lý do để biện hộ cho anh ta, thậm chí không dám hỏi xem anh ta có từng yêu tôi hay không. Tôi không hiểu, nếu không yêu tôi, tại sao lại động vào tôi?”Tô Tiểu Lạc thở dài: "Nhưng nếu người đó không phải là anh ta thì sao?”“Cô nói gì?” Phạm Lệ Trân chưa từng nghĩ đến khả năng này, cô ấy lắc đầu nguầy nguậy, nghi ngờ chất vấn:“Cô nhìn thấy anh ta đẹp trai nên cố tình bênh vực anh ta đúng không? Cô vốn dĩ không thật lòng muốn giúp tôi!”“Ngày giỗ của cô sắp đến rồi nhỉ?”“Ngày mai chính là ngày đó.”“Vậy ngày mai, hãy đến mộ của mình mà xem đi!”Phạm Lệ Trân định nói thêm gì đó, nhưng Tô Tiểu Lạc chỉ khẽ búng tay, cô ấy lập tức tan biến vào không trung.Lúc hai người trò chuyện, nhóm Ôn Đình chỉ còn lại hai vòng cuối cùng. Cả bọn chạy đến ngu ngơ, giọng la hét cũng trở nên yếu ớt.“Các cô gọi đây là chạy bộ à?” Tô Tiểu Lạc nhướng mày nói, “Chắc còn không nhanh bằng con rùa ngàn năm tôi nuôi nữa!”“Cô nuôi rùa ngàn năm thật à? Còn nuôi làm gì?” Ôn Đình bực mình hét lên.“Không nuôi rùa ngàn năm thì nuôi cô chắc?” Tô Tiểu Lạc tỏ vẻ chán ghét, rồi phẩy tay nói tiếp, “Mà thôi, cô còn chẳng bằng con rùa ấy. Ít nhất nó không cãi lại tôi!”“Tô Tiểu Lạc, cô tưởng mình giỏi lắm chắc?” Ôn Đình chống hông, vừa hô khẩu hiệu vừa khô cả họng. Giờ mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang làm cô ta nóng đến mức như muốn bốc khói trên đầu.“Thầy hiệu trưởng ơi, thể lực của học sinh trường này yếu quá! Mới chạy tám vòng mà đã chịu không nổi rồi!” Tô Tiểu Lạc thấy Dương Chấn Hoa và Tô Chính Quốc đi tới, liền nhanh nhảu mách.“Thể chất rất quan trọng, từ nay tăng cường chạy bộ buổi sáng!” Dương Chấn Hoa là người xuất thân quân đội, luôn coi trọng rèn luyện thể lực.“Cái gì ạ?” Ôn Đình nghe đến “chạy bộ buổi sáng” thì mặt tái xanh, suýt nữa trượt chân ngã nhào.“Cẩn thận không lại ngã, còn hai vòng nữa đấy!” Tô Tiểu Lạc tỏ vẻ quan tâm nhắc nhở.Ôn Đình tức đến mức muốn phun một ngụm máu. Cô ta thề, nếu không phạm pháp cô ta đã bóp chết Tô Tiểu Lạc từ lâu rồi.Tô Tiểu Lạc theo Tô Chính Quốc về nhà, trên đường đi, ông cụ không kìm được cảm thán: "Tiểu Lạc, sao cháu học hành tiến bộ vậy?”Tô Tiểu Lạc xoa mũi đáp:“Cũng chỉ là may mắn thôi ạ. Ông già, ông giúp cháu mượn ít sách được không?”“Sách gì vậy?”“Tất cả sách giáo khoa từ lớp một đến lớp 11, cháu cần dùng. À, còn nữa, xin phép giúp cháu nghỉ học một tháng, một tháng sau cháu sẽ quay lại.”Tô Tiểu Lạc không phải người chịu thua dễ dàng. Hôm nay dùng thủ đoạn để thắng, nhưng cô không muốn để ai bắt lỗi được.Một tháng, chắc là đủ rồi.Dù không hiểu cháu mình cần sách làm gì hay tại sao lại muốn nghỉ học một tháng, nhưng Tô Chính Quốc tin rằng Tiểu Lạc luôn có lý do.Chiều hôm đó, ông tất bật đi khắp nơi, huy động mọi mối quen biết để gom sách. Đến tối thật sự đã mượn đủ.Nhìn cả căn phòng chất đầy sách, Tô Tiểu Lạc thầm cảm thấy yêu quý người ông này hơn bao giờ hết.Bữa tối, chị dâu Vương Khiết nấu cho cô món cá kho và sườn xào chua ngọt. Tô Tiểu Lạc ăn ngon lành, trong lòng rất vui.“Vãn Vãn sao không xuống ăn cơm?” Trình Nhã hỏi.“Em ấy mệt, con vừa mang đồ ăn lên phòng cho em ấy rồi ạ.” Tô Bình đáp.“Có phải ở trường không vui không?” Trình Nhã lo lắng hỏi, rồi quay sang Tô Chính Quốc, "Bố, hôm nay bố đến trường đúng không ạ?”“Giới trẻ bây giờ chạy mười vòng đã chịu không nổi, chút khổ cũng không chịu được, sau này làm sao bảo vệ đất nước?” Tô Chính Quốc cau mày.“Mười vòng á? Trời ơi!” Trình Nhã che miệng xót xa nói, “Trường Dương Hoa này là tra tấn học sinh à?”Tô Bình kể lại mọi chuyện. Anh ta vừa thương em gái vừa nói:“Nếu Vãn Vãn thắng, em ấy tốt bụng như vậy, chắc chắn sẽ không bắt ai phải chạy mười vòng thật.”Tô Tiểu Lạc cười nhạt: "Nếu giết người không bị pháp luật xử lý, tôi tin chẳng ai muốn làm người bị giết.”Tô Chính Quốc đập mạnh đũa xuống bàn, nghiêm nghị nói:“Năm xưa đất nước ta bị xâm lược, cũng vì bị xem là yếu đuối dễ bắt nạt! Nếu không phản công dữ dội, làm sao chúng chịu rút quân?”“Bố, đây là chuyện trẻ con, sao bố lại kéo đến chuyện chiến tranh?” Trình Nhã không đồng tình.“Sỉ nhục của đất nước không thể quên!” Tô Chính Quốc nhìn cả nhà, dõng dạc nói: "Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, dù xa cũng phải diệt! Làm người cũng phải như vậy, nếu không, không xứng làm con cháu nhà họ Tô!”Bàn ăn im ắng lạ thường, không ai dám nói thêm lời nào.Tô Tiểu Lạc đi ngủ sớm, vì ngày mai còn phải giải quyết chuyện nữ quỷ.