Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 29: Tiêu chuẩn kép của ông cụ Tô



 Tô Vãn nằm trên giường, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Trình Nhã mang một bát nước lê đường phèn vào phòng, nhưng cô ta không chịu dậy.Vừa nãy tiếng ông cụ Tô quát lớn từ dưới lầu, dù cô ta ở tầng trên vẫn nghe rõ mồn một. Lời nói ấy chắc chắn là nhắm vào cô ta.Trong lòng cô ta tràn đầy ấm ức. Tại sao ông nội lại đối xử thiên vị với Tô Tiểu Lạc như vậy?“Vãn Vãn, đừng giận nữa.” Trình Nhã đặt bát nước lê đường phèn lên bàn, thấy cơm canh mà Tô Bình mang lên vẫn còn nguyên. “Con ngốc này, sao lại bỏ bữa như vậy?”Tô Vãn uất ức đáp: “Mẹ, con không đói.”“Con gái ngốc, giận dỗi ông nội làm gì?” Trình Nhã dịu dàng khuyên nhủ.“Mẹ, con mãi không hiểu. Tại sao ông nội lại không thích con?” Tô Vãn ngồi dậy, muốn tìm một câu trả lời.Trình Nhã thở dài: “Đừng nghĩ nhiều. Ông nội con là người công minh, luôn đứng về lý lẽ, không thiên vị người thân.”Đứng về lý lẽ? Không thiên vị người thân?Ông nội rõ ràng chỉ thiên vị Tô Tiểu Lạc!Mắt Tô Vãn đỏ hoe, nghẹn ngào nói : “Con biết ông nội không thích người quá yếu đuối. Cho nên dù đau khổ, con cũng chưa bao giờ bộc lộ ra ngoài.”“Nhưng Tô Tiểu Lạc chỉ mới tới vài ngày thôi mà. Ông nội quá thiên vị cô ta rồi!”Trình Nhã phải dỗ dành một hồi lâu, Tô Vãn mới chịu ăn cơm.Trở lại phòng mình, Trình Nhã dọn dẹp qua loa rồi thay đồ ngủ và nằm xuống giường.Tô Vệ Quân vừa đọc báo vừa hỏi: “Dỗ được rồi chứ?”“Ừm.” Trình Nhã nằm bên cạnh, vẫn còn đầy tâm sự. “Anh nói xem, liệu bố có quá khắt khe với Vãn Vãn không?”Ban đầu bà ấy cứ nghĩ ông cụ không thích cháu gái, nhưng sự xuất hiện của Tô Tiểu Lạc đã khiến bà ấy nhận ra mình hoàn toàn sai lầm. Ông cụ không phải không thích cháu gái, mà là không thích Tô Vãn.Tô Vệ Quân thở dài: “Em nghĩ nhiều quá rồi. Bố chỉ muốn bọn trẻ chịu khó, đừng để sống trong an nhàn quá lâu mà quên đi nỗi nhục của quốc gia thôi.”Trình Nhã cảm thán: “Em nghĩ thoáng hơn rồi. Không có tin xấu cũng đã là tin tốt. Có lẽ con gái mình đang sống hạnh phúc ở một gia đình tốt bụng nào đó.”“Em nghĩ được như vậy là tốt.” Tô Vệ Quân nói tiếp: “Cách đây không lâu, anh nhận được một lá thư nói rằng con gái mình sẽ đến gặp chúng ta. Anh đã bảo Tô Bình và Tô Vãn ra ga đón, nhưng chẳng có ai cả. Những năm qua, anh và bố đã đi khắp nơi theo những tin tức thế này, nhưng cuối cùng đều là công cốc. Thôi thì xem như duyên phận chúng ta với con bé đã hết.”Lời vừa dứt, Tô Vệ Quân nhận ra Trình Nhã ngẩn ngơ, không hề nghe mình nói gì.“Trình Nhã…”“Sao anh lại giấu em? Lá thư đâu? Sao không đón được con bé? Hay trên đường đã xảy ra chuyện gì rồi?” Trình Nhã lập tức hoảng loạn, những lời vừa nói cũng quên sạch. Con gái của mình, sao có thể nói không tìm là không tìm nữa chứ?Tô Vệ Quân khẽ thở dài. Ông ta biết vừa rồi mình nói cũng chỉ vô ích. Trước sự khăng khăng của Trình Nhã, ông ta buộc phải vào thư phòng lấy lá thư ra.Trình Nhã mở thư với đôi tay run rẩy. Đọc nội dung bên trong, vai bà ấy bắt đầu run lên.“Cái này giống, cái này cũng giống. Mông của Niếp Niếp có một vết bớt lớn, lúc mới sinh em còn bảo với mẹ rằng may mà vết bớt mọc ở mông, chứ mà mọc trên mặt thì biết làm sao. Ngay cả lúc đưa Niếp Niếp đi tiêm, y tá còn trách chúng ta không tắm rửa cho con bé. Vệ Quân, con gái chúng ta đâu rồi? Con bé ở đâu?”Mắt Trình Nhã đỏ hoe, cảm xúc dâng trào không thể kiểm soát.“Người ta căn bản không xuất hiện.” Tô Vệ Quân bất đắc dĩ nói. “Hơn nữa, trong thư cũng không có địa chỉ. Anh nghi ngờ đây là trò đùa ác ý của ai đó.”“Không, không thể nào.” Trình Nhã không tin. “Chuyện vết bớt của Niếp Niếp, em chưa từng kể với bất kỳ ai.”Thấy vợ xúc động như vậy, Tô Vệ Quân đành hứa: “Được rồi, để anh bảo người đi điều tra xem lá thư này được gửi từ đâu.”Nghe vậy, Trình Nhã mới chịu đi nghỉ ngơi.Tô Vệ Quân ngồi nhìn người vợ đang ngủ say. Không trách bà ấy được. Chính bà ấy là người đầu tiên phát hiện Tô Vãn không phải con ruột của họ.Năm đó, nhà họ Tô treo thưởng một trăm tệ để tìm tin tức về Niếp Niếp. Một cặp vợ chồng nông dân mang theo bộ quần áo của con bé cùng chiếc vòng trường mệnh, dẫn theo Tô Vãn đến gặp họ.Ngày hôm sau khi phát hiện ra điểm bất thường, Trình Nhã đã đến nhà trọ tìm hai người đó, nhưng họ đã biến mất từ lâu.Tô Vãn lúc ấy còn nhỏ, hỏi gì cũng không biết. Họ đành nuôi cô ta như con ruột.Nhưng nghĩ lại, hai người đó thật sự rất đáng ngờ.Sáng hôm sau, biết Tô Tiểu Lạc muốn ra ngoài, Tô Chính Quốc mở miệng nói: “Con gái đi đường không an toàn, Vệ Quân, con phái một cảnh vệ lái xe đưa con bé đi. Trời mùa hè nắng gắt, cẩn thận cảm nắng. Con gái mảnh mai chịu không nổi khổ cực đâu.”Mọi người xung quanh lập tức quay ánh mắt đầy kinh ngạc về phía ông cụ.Đêm qua là ai nói người trẻ tuổi phải rèn luyện nhiều, không được yếu đuối?“Nhìn cái gì?” Ông cụ trừng mắt.“Không có gì, không có gì ạ.” Mọi người vội quay đi, không dám ý kiến gì thêm.Nhưng xe là tài sản công, chuyện này hơi giống công tư lẫn lộn.Tô Vệ Quân cũng không ngờ người bố công minh chính trực của mình lại yêu cầu như vậy.“Ông nội, thật ra con không có việc gì, hôm nay con định đạp xe chở Tiểu Cửu đi chơi. Đội mũ vào là mát rồi ạ.” Tô Hòa lên tiếng giúp.“Thế cũng được.” Ông cụ gật đầu, sau đó quay sang Tô Tiểu Lạc: “Cháu, theo ông lên thư phòng.”Tô Tiểu Lạc theo Tô Chính Quốc lên thư phòng, Tô Chính Quốc lấy ra mười tờ đại đoàn kết nói: "Những thứ này là tiền tiêu vặt của cháu, tiêu hết thì lại đến lấy với ông.""Ông già, cháu sao có thể nhận được?" Tô Tiểu Lạc hiện tại đúng là nghèo rớt mồng tơi, sau khi quyên góp tiền cho trại trẻ mồ côi, trên người không một xu dính túi.Cô còn định đi tìm Đường Tiểu Thiên đòi nốt số tiền còn lại!"Cháu khách sáo với ông làm gì? Bảy anh trai của cháu đều đã đi làm, ăn cơm nhà nước, không dùng đến tiền. Còn Tô Vãn, bố mẹ cháu sẽ cho nó." Tô Chính Quốc đã suy nghĩ kỹ rồi, "Tiền của ông già này chính là tiền của cháu, đừng có áp lực!"Nói không cảm động là giả.Ông nội Tô là người đầu tiên đối xử tốt với cô như vậy, ngoài sư phụ ra.Cô mỉm cười nói: "Ông già, sau này chờ cháu kiếm được tiền, nhất định sẽ hiếu thuận với ông thật tốt."Tô Chính Quốc cười ha hả: "Cháu có thể không chê ông già phiền, thỉnh thoảng để ông già nhìn thấy, vậy đã là hiếu thuận lớn nhất rồi!"Tô Tiểu Lạc gật đầu, không khách khí nhận lấy tiền, tinh nghịch nói: "Ông già, vậy cháu đi đây!"Tô Chính Quốc cười tủm tỉm nhìn Tô Tiểu Lạc rời đi.Tô Vãn lên lầu, vừa lúc nhìn thấy mấy tờ đại đoàn kết trong tay Tô Tiểu Lạc. Ghen tị lập tức dâng lên trong lòng, Tô Chính Quốc chưa bao giờ cho cô ta tiền tiêu vặt, ngay cả mẹ Tô một tháng cũng chỉ cho cô ta một tờ. Trong tay Tô Tiểu Lạc e rằng có bảy tám tờ, cũng quá thiên vị rồi.Tô Vãn tức giận không chịu được, xuống lầu vừa lúc gặp anh sáu Tô Hòa, bèn mách: "Anh Sáu, vừa rồi Tô Tiểu Lạc chắc chắn là đi xin tiền ông nội, em thấy ông nội cho cô ta rất nhiều tiền. Cô ta lai lịch không rõ ràng, ông nội sẽ không bị lừa đấy chứ!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com