Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 296







Khương Tri Tri nhìn mấy người trò chuyện với nhau, cảm thấy rất ấm áp.



Sau bữa trưa, người trong đại viện lần lượt đến thăm Phương Hoa, mang theo trứng gà, bánh ngọt, sữa bột, gà sống, thịt tươi… trải đầy dưới sàn phòng khách.



Gần đến chập tối, Trần Lệ Mẫn mới dẫn Tống Mạn đến, xách theo hai con gà mái già.



Vừa bước vào cửa, bà đã than phiền với Phương Hoa: “Bình thường cô khỏe mạnh thế mà sao lại phải vào viện thế này?”



Bà vốn định đến thăm ở bệnh viện nhưng lại cảm thấy đầu năm đầu tháng đến viện thì không may, nên đành chờ đến khi Phương Hoa xuất viện rồi mới vội vàng qua đây.



Phương Hoa hiểu tính bà ấy: “Đâu phải tôi muốn thế đâu, nên chuyện gì cũng đừng lo nghĩ nhiều quá, khổ nhất vẫn là chính mình.”



Hiếm khi Trần Lệ Mẫn không phản bác lại, bà hỏi thăm bệnh tình rồi tán gẫu chuyện khác, còn tò mò hỏi về Chu Tiểu Xuyên.



Chưa đợi Phương Hoa lên tiếng, Chu Thừa Ngọc đã mắng xối xả, khiến Trần Lệ Mẫn lập tức hứng thú, nghe say sưa, còn phụ họa chửi thêm vài câu: “Chu Tiểu Xuyên đúng là đồ vong ân bội nghĩa!”







Khương Tri Tri và Tống Mạn đành vào bếp nói chuyện.



Vừa gọt táo, Khương Tri Tri vừa hỏi: “Mấy ngày Tết các chị được nghỉ mấy hôm?”



Tống Mạn thở dài: “Bọn chị không nghỉ đâu, còn bận hơn cả bình thường ấy. Vì phóng viên tuyến đầu được nghỉ, nên tất cả bài viết đều do bọn chị tự lo. Hơn nữa, Tết đến phải làm phụ san, đi thăm hỏi cơ sở, đưa tin lãnh đạo chúc Tết, đủ thứ việc cả.”



“Hôm nay chị mới được nghỉ, mà cũng chỉ được nghỉ liền hai ngày thôi.”



Khương Tri Tri không ngờ báo chí lại bận rộn đến thế: “Em cứ tưởng Tết thì báo cũng ngừng xuất bản chứ.”



Tống Mạn nhìn ra ngoài rồi hạ giọng: “Không đời nào, bao nhiêu người muốn được lên báo, sao mà dừng được?”



Khương Tri Tri vốn định hỏi Lý Tư Mân có tìm cô ấy không, nhưng nghe Tống Mạn nói bận đến vậy, chắc hẳn Lý Tư Mân cũng không có cơ hội gặp.



Không đợi cô hỏi, Tống Mạn đã chủ động nói: “Lý Tư Mân ngày nào cũng đến đón chị tan làm, chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo phía xa. Sao cậu ấy cứ cố chấp như vậy nhỉ? Trưa nay còn mang cơm đến cho chị nữa.”



“Làm tớ cũng ngại ghê.”



Mọi người trong tòa soạn đều biết có một chàng trai trong đại viện đang theo đuổi Tống Mạn.



Nhìn thì có vẻ nhỏ hơn cô ấy một chút, nhưng trai tài gái sắc, trông cũng đẹp đôi, ai cũng khuyên Tống Mạn đồng ý.



Điều này khiến cô ấy vừa khó xử, vừa ngại ngùng.



Khương Tri Tri chỉ mỉm cười, chuyện này cô chỉ có thể nghe thôi, không thể đưa ra ý kiến gì.



Chuyện tình cảm, hai bên cùng rung động thì quá hiếm, phần lớn đều là một người kiên trì theo đuổi mà thôi.



Sau khi Trần Lệ Mẫn và Tống Mạn rời đi, Phương Hoa nhìn hai con gà mái sống trên sàn, nhíu mày: “Trần Lệ Mẫn có chuyện gì à? Bình thường keo kiệt thế, sao lại hào phóng tặng cả gà mái?”



Chu Thừa Ngọc thì thoải mái: “Có thể có chuyện gì được chứ? Lão Tống và anh trai em đâu có cùng hệ thống, chẳng ai nhờ vả được ai, bà ấy càng không có lý do gì để nhờ chị. Có khi thấy chị bệnh nặng quá nên rộng rãi một lần đấy.”



Phương Hoa liên tục lắc đầu: “Chắc không đơn giản vậy đâu. Nhưng thôi, cứ chờ xem, nếu có chuyện thì sớm muộn gì bà ấy cũng nói ra thôi.”



Trong lúc mọi người trò chuyện ở phòng khách, Khương Tri Tri và Chu Tây Dã vào phòng thu dọn đồ đạc.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chu Tây Dã đang chuẩn bị đồ để mai trở lại trường, còn Khương Tri Tri thì như một chú gấu koala, ôm lấy anh từ phía sau, rúc rích nói: “Cảm giác thời gian trôi nhanh quá, còn chưa làm được gì mà đã phải xa nhau rồi.”



Cô vốn nghĩ kỳ nghỉ Tết dài như vậy, họ sẽ có rất nhiều thời gian bên nhau, có thể đi xem phim, chụp ảnh.



Có thể đi trượt băng ở Hậu Hải, ngắm tuyết ở Thiên Đàn.



Nhưng cuối cùng, chẳng làm được chuyện nào, đã đến lúc phải chia xa.



Chu Tây Dã khẽ cười: “Không sao, anh vẫn ở Bắc Kinh mà. Khi nào em rảnh thì đến tìm anh, còn lúc anh được nghỉ thì sẽ về.”



Khương Tri Tri dụi mặt vào lưng anh, giọng có chút nũng nịu: “Nói thì dễ, nhưng muốn gặp nhau thì khó quá. Em còn muốn hai đứa mình đi tiệm chụp ảnh để chụp chung một tấm nữa. Đến giờ vẫn chưa có bức nào chụp chung, mà em thấy bố mẹ hồi trẻ còn có nhiều ảnh đôi lắm.”



Chu Tây Dã nghĩ cũng đúng, liền vỗ vỗ tay cô: “Lần sau anh về, chúng ta sẽ đi chụp.”



Không biết có phải do thời gian gần đây ngày nào cũng ở bên nhau không, mà Khương Tri Tri cảm thấy mình đã quá quen thuộc với sự hiện diện của anh.



Cô bỗng nhiên thấy không nỡ xa, trong lòng còn có một nỗi bất an mơ hồ.



Theo lý mà nói, cô đã biết trước thời gian Chu Tây Dã hy sinh, lẽ ra không nên có cảm giác này.



Chu Tây Dã thấy cô im lặng mãi, liền kéo cô từ phía sau ra trước mặt, ôm vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô: “Có phải sắp có điểm thi rồi không? Khi nào có kết quả, nhớ đến trường báo cho anh một tiếng nhé.”



Khương Tri Tri bĩu môi, khẽ “ừ” một tiếng, nhưng vẫn có chút ủ rũ, không kìm được mà lẩm bẩm: “Ngoài học lý thuyết, các anh còn có rất nhiều buổi huấn luyện phải không? Anh nhớ cẩn thận một chút, đừng để bị thương.”



Cô cũng biết nói vậy chỉ là vô ích, bởi vì đã huấn luyện thì làm sao tránh được chấn thương?



Chu Tây Dã véo nhẹ vào má cô, bị tâm trạng của cô ảnh hưởng, cũng thấy không nỡ: “Sẽ nhanh gặp lại thôi, nếu rảnh thì em có thể…”



Nghĩ một vòng, mấy người bạn thân của Khương Tri Tri đều đã đi lính theo Lý Viên Triêu.



Còn Tống Mạn thì lại bận rộn với công việc.



Khương Tri Tri bật cười: “Thôi nào, em chỉ buồn một lúc thôi, anh đừng lo. Khi anh đi rồi, em cũng bận lắm đó. Em phải học châm cứu cho giỏi, còn học thêm Tây y nữa. Đến lúc đó, em sẽ dùng thực lực để đánh bại quan điểm của Bành Quốc Khánh.”



Chu Tây Dã bật cười, cúi đầu chạm nhẹ vào mũi cô: “Ừ, chí hướng lớn đấy, cố gắng lên nhé.”



Buổi tối có khách đến, đúng lúc trùng với giờ ăn tối.



Vì đang là dịp Tết, khách đến thì giữ lại ăn cơm. Ban đầu chỉ cần một bàn là đủ, nhưng cuối cùng đông quá nên phải bày thành hai bàn.



Khương Tri Tri, Thương Thời Anh, Chu Thừa Ngọc và mấy dì trong đại viện cùng ngồi quanh chiếc bàn nhỏ cạnh giường Phương Hoa, vừa ăn vừa trò chuyện.



Hiện tại, ngoài đồ ăn cay và kích thích, Phương Hoa không cần kiêng gì cả. Để vết thương mau lành, bác sĩ còn khuyên bà ăn nhiều thịt hơn.



Thương Thời Anh gắp cho Phương Hoa một cái đùi gà: “Cái này hầm nhừ, không bỏ gia vị gì cả, cũng rất ngon.”



Chu Thừa Ngọc thấy động tác của hai người thì lấy làm lạ: “Chị dâu, chị với Thời Anh khi nào quan hệ lại tốt vậy? Trước đây không phải vẫn không hợp nhau sao?”

Hạt Dẻ Rang Đường



Thương Thời Anh liếc cô một cái: “Đừng nói linh tinh, trước đây chỉ là ít tiếp xúc thôi. Giờ tiếp xúc nhiều hơn, tôi phát hiện ra tôi và chị Phương Hoa khá hợp tính.”



Lúc này, một người phụ nữ bỗng lên tiếng: “Các cô có thấy Tri Tri và Thời Anh trông rất giống nhau không?”



Chu Thừa Ngọc nghe vậy, lập tức nhìn kỹ hai người. Bình thường không để ý thì thôi, nhưng giờ nghe nói mới thấy đúng là có nét giống: “Che mắt lại, thì đúng là mũi với miệng có hơi giống nhau thật.”



Rồi bà ấy lại bật cười: “Người đẹp thì chắc là đều giống nhau cả thôi. Tôi còn thấy Thời Anh trông giống một diễn viên điện ảnh nữa kìa… chính là người đóng trong Hồng Đăng Ký ấy…”



Chủ đề đang nói bị bà ấy lái sang hướng khác, cuối cùng cũng bị lấp l.i.ế.m cho qua.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com