Chu Thừa Ngọc thật sự không nghĩ nhiều. Dù rằng Khương Tri Tri có vài nét giống Thương Thời Anh, nhưng hai người có thể có quan hệ gì được chứ?
Chẳng lẽ Khương Tri Tri là con gái của Thương Thời Anh sao?
Thương Thời Anh mong có con gái đến mức nào chứ? Khó khăn lắm mới sinh được một đứa lại còn có thể làm mất sao? Hơn nữa, bao nhiêu năm nay, mọi người trong khu đều chứng kiến Thương Thời Anh lần lượt sinh con, nhưng chưa từng nghe nói bà ấy mang thai con gái.
Phương Hoa lại để ý thấy điều đó, lặng lẽ quan sát Khương Tri Tri và Thương Thời Anh, quả thật có chút giống nhau. Hơn nữa, từ sau khi Khương Tri Tri trở về, Thương Thời Anh đến nhà họ thường xuyên hơn và còn rất nhiệt tình.
Lần này bà nhập viện, Thương Thời Anh bận trước bận sau, một người vốn dĩ quen sống an nhàn mà còn tự tay hầm canh cho bà.
Phương Hoa vốn rất thông minh, nghĩ đến đây, lại nhớ đến chuyện Thương Thời Nghị tặng nhân sâm cho gia đình, rồi cả lần trước ngày tiểu niên, vợ chồng Thương Thời Nghị đến nhà ăn cơm.
Họ dường như đều vì Khương Tri Tri mà đến!
Bởi vì mỗi lần họ gọi “Tri Tri”, giọng điệu vô cùng thân thiết, đặc biệt là Thương Thời Anh. Mỗi lần nhìn thấy Khương Tri Tri, ánh mắt bà ấy tràn đầy sự trìu mến, giống như đang nhìn con ruột của mình vậy.
Vậy nên…
Phương Hoa lập tức dừng lại, không dám nghĩ sâu thêm nữa.
Khương Tri Tri vẫn vui vẻ nghe mấy bác gái trong đại viện kể chuyện bát quái, vô thức nhắc đến Khương Chấn Hoa: “Lần này cô bị bệnh, nhà Khương Chấn Hoa không đến sao?”
Phương Hoa vội gật đầu: “Có đến, còn mang theo không ít đồ bổ nữa.”
“Dù sao cũng nên đến xem một chút, nói thế nào đi nữa, Tri Tri cũng từng gọi họ là bố mẹ, hai nhà cũng coi như thông gia mà.”
“Tống Vãn Anh trước kia còn khá ổn, nhưng mấy năm gần đây làm việc chẳng ra sao cả. Cái cô Tôn Hiểu Nguyệt kia cũng đâu phải con gái ruột, vậy mà ngày nào cũng nuôi bên cạnh, lại còn là người có tâm địa xấu xa.”
“Thế thì có gì đâu, gần đây Tống Vãn Anh còn đang tìm việc cho Tôn Hiểu Nguyệt, thậm chí còn nhờ vả đến nhà chúng tôi, muốn chúng tôi giúp sắp xếp.”
“Ơ? Tôn Hiểu Nguyệt chẳng phải cũng học cùng lớp ôn tập với Tri Tri sao? Chẳng phải khai giảng là có thể vào học viện y rồi à?”
“Thành tích kém quá, tôi nghe nói lần này tổng điểm bốn môn cộng lại còn không bằng tuổi của cô ta nữa…”
Mấy người lập tức bật cười chế giễu.
Khương Tri Tri có chút ngạc nhiên, không ngờ mấy bác gái này còn biết cả điểm số, hơn nữa dù Tôn Hiểu Nguyệt học kém đến đâu cũng không thể chỉ được tổng cộng hai mươi điểm!
Trung bình mỗi môn chỉ có năm điểm?
Vậy khoảng thời gian qua cô ta học cái gì chứ?
Bữa tối không kéo dài quá lâu, mọi người cũng cân nhắc rằng Phương Hoa cần nghỉ ngơi nên sau khi ăn xong liền vội vàng chào tạm biệt rồi rời đi.
Khương Tri Tri muốn đỡ Phương Hoa lên lầu nghỉ ngơi, nhưng Chu Thừa Chí bước tới, không nói một lời đã bế bổng Phương Hoa lên rồi đi thẳng lên lầu.
Phương Hoa bị dọa giật mình, điều quan trọng nhất là bọn trẻ vẫn còn ở đây, khiến cô hơi ngượng, trừng mắt nhìn: “Chu Thừa Chí, ông đúng là chẳng đứng đắn gì cả, mau thả tôi xuống đi!”
Chu Thừa Chí mặt mày lạnh tanh: “Bà đang nghĩ lung tung cái gì thế? Lúc bà xuất viện chẳng phải cũng là tôi bế bà lên xe sao? Đúng là đầu óc phong kiến quá mà!”
Phương Hoa vẫn bấu chặt vào cánh tay anh: “Tôi vẫn có thể tự lên cầu thang được, chân tôi đâu có bị làm sao!”
Chu Thừa Chí lạnh lùng từ chối: “Không được, bác sĩ đã dặn là phải nằm nghỉ ngơi, bà không được cử động lung tung. Ngày nào cũng cứng đầu như con lừa ấy, lúc nào cũng cãi bướng!”
Mấy lời này vốn là trước kia Phương Hoa hay mắng Chu Thừa Chí, giờ bị ông đem ra trả lại.
Phương Hoa trợn mắt: “Còn không biết ai mới là con lừa cứng đầu đâu!”
Hai người vừa cãi nhau vừa lên lầu.
Khương Tri Tri bật cười: “Bố mẹ cũng có lúc đáng yêu như thế này sao?”
Chu Thừa Ngọc đang giúp dọn dẹp trong bếp, bước ra lau bàn, nghe thấy câu nói của Khương Tri Tri thì cười bảo: “Bố mẹ cháu từ lúc trẻ đến giờ, chỉ cần gặp nhau là phải đấu võ mồm, chẳng ai chịu thua ai đâu.”
“Lúc đó ông bà nội của cháu còn sống, lo sợ hai người cãi nhau không thể sống tiếp với nhau được. Ông nội thì ngày nào cũng mắng bố cháu, bà nội thì lại làm công tác tư tưởng cho mẹ cháu, nhưng chẳng có tác dụng gì cả. Không ngờ cãi nhau suốt cả đời, đến khi già rồi tình cảm lại càng tốt hơn.”
…
Vì sáng sớm hôm sau, Chu Tây Dã phải đến trường, một khi chia xa có thể lại một hai tháng không gặp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vậy nên tối hôm đó, cô để mặc cho Chu Tây Dã muốn làm gì thì làm.
Cô rất thích cảm giác được ôm chặt lấy Chu Tây Dã, có thể nghe thấy nhịp tim của anh, bên tai là hơi thở gấp gáp của anh.
Cũng thích cảm giác khi anh ghé sát bên tai cô, nhẹ nhàng cắn lấy vành tai, giọng khàn khàn gọi “Tri Tri”.
Khiến cô cảm giác như từng tế bào trong cơ thể đều bị dòng điện chạy qua, tê dại, mềm nhũn, lại cực kỳ gây nghiện.
Kết quả của sự buông thả là sáng hôm sau cô hoàn toàn không dậy nổi, thậm chí còn chẳng biết Chu Tây Dã đã rời đi lúc nào.
Sau khi thức dậy rửa mặt, chuẩn bị ăn một bữa sáng hơi muộn, thì đã có người đến thăm Phương Hoa.
Khương Tri Tri không quen người đó, nên dứt khoát trốn vào bếp, vừa ăn vừa sắc thuốc.
Thi thoảng cô còn nghe thấy khách bên ngoài đang nói chuyện với Chu Thừa Chí về vấn đề biên giới.
Cô lập tức dựng thẳng tai lên nghe lén mấy câu.
Hạt Dẻ Rang Đường
Vấn đề biên giới vẫn chưa bao giờ yên ổn, đơn vị của Chu Tây Dã trước đây đã nhiều lần giao tranh với bên kia, chỉ là chưa nổ s.ú.n.g mà thôi.
Khương Tri Tri ngồi trên chiếc ghế nhỏ, nhìn chằm chằm vào ấm thuốc trên bếp lò, thất thần suy nghĩ.
Tính theo thời gian, cô vẫn có đủ thời gian để học, chỉ là trong lòng lại cảm thấy bồn chồn khó hiểu.
…
Ngày mười hai tháng Giêng, Khương Tri Tri đến trường nhận bảng điểm và giấy báo trúng tuyển.
Không ngoài dự đoán, lần này cô phát huy bình thường, xếp hạng nhất.
Chủ yếu là vì môn tiếng Anh đạt điểm tuyệt đối, dẫn đầu một cách áp đảo.
Cát Thanh Hoa cũng thi rất tốt, xếp hạng mười lăm, thuận lợi trúng tuyển.
Cô ấy hào hứng nhìn Khương Tri Tri: “Cuối cùng cũng yên tâm rồi! Em không biết đâu, Tết này chị ăn không ngon ngủ không yên, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến điểm số. Chị còn hay mơ thấy chị chỉ đỗ hạng ba mươi mốt nữa cơ…”
Khương Tri Tri cười: “Sao lại thế được? Bình thường chị học rất tốt mà.”
Vừa nói vừa nhìn lên bảng xếp hạng dán trên tường.
Lần này, Trình Phong không còn giữ vị trí thứ hai nữa mà tụt hẳn xuống thứ năm.
Còn Tôn Hiểu Nguyệt thì đứng bét bảng, tổng điểm chỉ có 19,5.
Khương Tri Tri vừa nhìn vừa buồn cười, quả thật là tổng điểm còn chưa bằng số tuổi của cô ta.
Nhưng nhìn chung, mặt bằng chung vẫn rất thấp, từ vị trí thứ mười lăm trở đi, khoảng cách điểm số bị kéo giãn rất lớn, đặc biệt là môn tiếng Anh, chỉ có vỏn vẹn năm người đạt điểm trung bình trở lên.
Cát Thanh Hoa không ngừng chúc mừng Khương Tri Tri: “Chị đoán chắc chắn em sẽ đứng nhất, nhưng không ngờ lần này Trình Phong lại rớt xuống hạng năm. Trước đây cậu ấy thích học lắm mà, điểm số cũng luôn rất tốt, sao lần này lại như vậy nhỉ?”
Khương Tri Tri cũng cảm thấy khó hiểu.
Trình Phong mất điểm khá nhiều ở môn Ngữ văn và Tiếng Anh, điều này không hợp lý chút nào.
Sau khi xem xong bảng điểm, cô đi nhận giấy báo trúng tuyển.
Qua rằm tháng Giêng là có thể nhập học.
Nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, cô quyết định đến tìm Kim Hoài Anh, nhân tiện thảo luận về tình trạng bệnh của Phương Hoa, xem nên điều trị tiếp thế nào để hồi phục tốt hơn.
Cô đạp xe đến khu vực Kim Hoài Anh quét dọn đường phố, nhưng lại không thấy ông đâu.
Định đi dọc theo con đường tìm thử, nhưng lại vô tình trông thấy Chu Tây Dã.
Bên cạnh anh là một người phụ nữ mặc áo dạ đen, dáng người thon thả.
Hai người sóng vai đi trên vỉa hè phía đối diện, Chu Tây Dã thậm chí còn cúi xuống lắng nghe cô ta nói chuyện.
Khương Tri Tri sững sờ trong giây lát, vội vàng khóa xe bên đường, định đuổi theo.
Nhưng hai người họ đã nhanh chóng hòa vào đám đông…