Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 378







Khương Chấn Hoa ngạc nhiên nhìn Khương Tri Tri, không ngờ cô lại đến để hỏi chuyện này:



“Đúng vậy, khi con chín tuổi đã từng bị sốt cao một lần, vào mùa đông. Khi đó con nghịch ngợm rơi xuống hồ ngay trước cửa nhà, may mà Lý Viên Triêu và mấy đứa khác kéo con lên. Về đến nhà là bắt đầu sốt ngay.”



Nhắc lại chuyện này, Khương Chấn Hoa vẫn cảm thấy tiếc nuối. Cũng vì cơn sốt đó mà sau này Khương Tri Tri như biến thành một người khác, cô trở nên ngang bướng, không chịu nghe lời.



Cô thường xuyên đánh nhau với lũ trẻ trong đại viện, thậm chí có một thời gian Lý Viên Triêu và mấy đứa khác cũng không còn chơi với cô nữa.



Chính vì vậy mà Khương Chấn Hoa nhớ rất rõ khoảng thời gian Khương Tri Tri bị ốm.



Bây giờ Khương Tri Tri đã có thể khẳng định, cô vốn là người của thời đại này, sau năm chín tuổi mới hoán đổi linh hồn với chủ cũ của cơ thể này.



Giờ đây, trong trí nhớ của cô lại xuất hiện rất nhiều ký ức thời thơ ấu, những ký ức thực sự thuộc về cô. Những ký ức ấy tràn đầy hình ảnh Khương Chấn Hoa và Tống Vãn Anh yêu thương, cưng chiều cô.



Vì vậy, khi nhìn Tống Vãn Anh, tâm trạng cô có chút phức tạp.



Lúc Khương Tri Tri chuẩn bị rời đi, Tôn Hiểu Nguyệt mang đồ đến.



Những năm gần đây, Tôn Hiểu Nguyệt luôn tìm cách hàn gắn mối quan hệ với Khương Chấn Hoa và Tống Vãn Anh, nhưng Khương Chấn Hoa chưa từng đối xử tốt với cô ta dù chỉ một lần.



Tống Vãn Anh thì thỉnh thoảng vẫn giữ Tôn Hiểu Nguyệt lại ăn bữa cơm, nhưng không còn thân thiết như trước. Chỉ là đôi khi vì nhớ con gái mà không tìm được, bà mới tạm thời đặt sự quan tâm vào Tôn Hiểu Nguyệt.



Thấy Khương Tri Tri cũng có mặt, Tôn Hiểu Nguyệt có chút ngạc nhiên. Nghĩ đến việc Tưởng Đông Hoa đã đi Điền Nam, cô ta không khỏi muốn xem Khương Tri Tri gặp xui xẻo.



Nghĩ vậy, cô ta liếc nhìn Khương Tri Tri một cái, sau đó cười chào Khương Chấn Hoa và Tống Vãn Anh:



“Bố mẹ, hai người mới về ạ? Mấy hôm trước con đến, nhưng hai người vẫn chưa về. Hôm nay trời đẹp, để con giúp bố mẹ phơi chăn nhé?”



Khương Chấn Hoa liếc nhìn cô ta một cái, mặt không biểu cảm, đứng dậy:



“Tri Tri, vào thư phòng một chút.”



Khương Tri Tri đi theo Khương Chấn Hoa vào thư phòng. Tôn Hiểu Nguyệt cũng không thấy xấu hổ, thậm chí cô ta đã quen với thái độ lạnh lùng của Khương Chấn Hoa.



Cô ta mỉm cười nhìn Tống Vãn Anh:



“Mẹ, lần này mẹ đi chơi vui chứ? Con thấy sắc mặt mẹ còn tốt hơn lúc ở Bắc Kinh đấy. Nhưng con nghe nói bên đó lạnh hơn nhiều, có đúng không ạ?”



Tống Vãn Anh cau mày:



“Vẫn ổn, chúng ta đều rất tốt.”



Tôn Hiểu Nguyệt không khách sáo, ngồi sát bên Tống Vãn Anh:



“Mẹ, con biết trước đây con có lỗi với bố mẹ. Nhưng bây giờ con chỉ muốn hiếu thuận với hai người thôi. Hiện tại công việc của con ở bệnh viện cũng khá ổn…”



Tống Vãn Anh quay đầu nhìn cánh cửa thư phòng, cau mày chặt hơn:



“Mẹ đã nói rồi, đừng nhắc lại những chuyện này. Sau này cũng đừng đến nữa. Con về đi, tránh để lão Khương nhìn thấy lại không vui.”



Sự từ chối thẳng thừng này khiến Tôn Hiểu Nguyệt dù có mặt dày đến đâu cũng không thể ở lại.



Cô ta siết chặt nắm tay, cố giữ biểu cảm bình tĩnh, miễn cưỡng mỉm cười với Tống Vãn Anh:



“Mẹ, vậy con đi trước đây. Sau này có thời gian con lại đến thăm mẹ.”



Tống Vãn Anh không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, chỉ nhìn theo Tôn Hiểu Nguyệt ra cửa.



Khương Tri Tri nghe thấy tiếng Tôn Hiểu Nguyệt rời đi, cũng vội vàng nói với Khương Chấn Hoa một câu rồi nhanh chóng rời khỏi.



Ra khỏi cổng khu cán bộ chưa bao xa, Khương Tri Tri đã đạp xe đuổi theo Tôn Hiểu Nguyệt, người đang đi bộ phía trước.



Cô dựng xe ngay trước mặt Tôn Hiểu Nguyệt, chặn đường cô ta:



“ Tôn Hiểu Nguyệt, tôi muốn hỏi cô vài câu.”



Tôn Hiểu Nguyệt lạnh mặt:



“Tôi không biết, tôi chẳng biết gì cả, cô đừng hỏi tôi.”



Khương Tri Tri cười nhẹ:



“ Tôn Hiểu Nguyệt, tôi không phải đang thương lượng với cô đâu. Nếu cô không nói, cô thử xem hôm nay cô có thể về được không?”



Tôn Hiểu Nguyệt nghiến răng:



“Cô dám uy h.i.ế.p tôi sao?!”



Khương Tri Tri lại nheo mắt cười:



“Tôi có gì mà không dám chứ? Hay là cô thử xem? Cô thử bước lên một bước xem tôi dám làm gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Tôn Hiểu Nguyệt bị thái độ ngang ngược của Khương Tri Tri làm tức đến run người.



Hơn nữa, chỗ này khá hẻo lánh, nếu Khương Tri Tri kéo cô ta đến bờ sông đánh một trận, thì e là không có ai qua lại để ngăn cản.



Chạy trốn ư? Cô ta biết mình không thể nhanh hơn Khương Tri Tri.



Cô ta còn không thể lớn tiếng làm ầm lên, nếu không, ai biết Khương Tri Tri sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó với mình? Bây giờ Khương Tri Tri là người nổi bật nhất trong đại viện, cô ta sao dám đắc tội?



Nghĩ vậy, sắc mặt Tôn Hiểu Nguyệt trở nên khó coi, trừng mắt nhìn Khương Tri Tri:



“Cô muốn hỏi gì?”



Khương Tri Tri trước tiên xác nhận lại thời gian Chu Tây Dã hy sinh ở kiếp trước:



“Chu Tây Dã gặp chuyện vào ngày 20 tháng 11 đúng không?”



Nghe thấy câu này, Tôn Hiểu Nguyệt lập tức đắc ý, ánh mắt đầy vẻ thương hại nhìn Khương Tri Tri:



“Đúng, chính là ngày 20 tháng 11. Cô có thể ngăn cản được không? Khương Tri Tri, cô nhìn xem, bây giờ cô hoàn toàn không thể thay đổi được chuyện này.”



Càng nghĩ càng cảm thấy hả hê, nụ cười trên môi cô ta càng thêm trào phúng:



“ Khương Tri Tri, cô cứ chuẩn bị tinh thần làm góa phụ đi!”



Khương Tri Tri nhìn chằm chằm Tôn Hiểu Nguyệt:



“Kiếp trước tôi và Tưởng Đông Hoa sống ở đâu? Anh ta làm việc ở đơn vị nào?”



Tôn Hiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn Khương Tri Tri, không ngờ Khương Tri Tri lại hỏi vấn đề này. Cô ta còn tưởng Khương Tri Tri sẽ chỉ quan tâm đến chuyện của Chu Tây Dã .



“Cô hỏi cái này làm gì?”



Khương Tri Tri truy hỏi:



“Cứ nói cho tôi biết là được.”



Tôn Hiểu Nguyệt nghĩ một lát, cảm thấy cũng không có gì to tát, bèn cười nhạo:



“Hai người sống ở Bắc Kinh, lúc đầu Tưởng Đông Hoa làm ở nhà máy hóa chất, sau đó được điều đến Thành ủy, cuối cùng lại đi tỉnh ngoài rèn luyện.”



Thật ra Tôn Hiểu Nguyệt cũng cảm thấy kỳ lạ, nhìn tình hình bây giờ thì Tưởng Đông Hoa chẳng là gì cả, vậy mà kiếp trước lại có thể leo lên vị trí cao như vậy.



“Đúng rồi, mỗi lần hai người xuất hiện, lúc nào cũng tình cảm mặn nồng, báo chí và truyền hình đều đưa tin rầm rộ.”



Câu này khiến Khương Tri Tri cảm thấy buồn nôn, cô cố nhịn cảm giác ghê tởm, tiếp tục hỏi:



“ Tưởng Đông Hoa có quen Thương Thời Nghị không?”



Tôn Hiểu Nguyệt sững người, kinh ngạc nhìn Khương Tri Tri:



“Cô có biết mình đang nói gì không? Tưởng Đông Hoa sao có thể quen biết Bộ trưởng Thương được?”



Thật ra cô ta cũng không rõ hai người đó có quen nhau hay không, chỉ đơn giản nghĩ rằng Tưởng Đông Hoa và Thương Thời Nghị hoàn toàn thuộc hai thế giới khác nhau.



Hơn nữa, ngay cả doanh nhân lớn như Thương Hành Châu cũng chỉ đối xử tốt với Khương Tri Tri mà thôi.



Khương Tri Tri cau mày, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu không có chỗ dựa, Tưởng Đông Hoa tuyệt đối không thể leo lên vị trí cao như vậy. Vậy kiếp trước, Tưởng Đông Hoa dựa vào ai?



Tôn Hiểu Nguyệt vẫn thấy kỳ lạ:



“Thật là, lúc này rồi mà cô không lo lắng đến sống c.h.ế.t của Chu Tây Dã, lại đi bận tâm đến chuyện của cô và Tưởng Đông Hoa ở kiếp trước?”



Nghĩ đến một khả năng, ánh mắt cô ta sáng lên:



“Không phải cô nghĩ rằng số phận của Chu Tây Dã không thể thay đổi, nên muốn tìm Tưởng Đông Hoa đấy chứ?”



Khương Tri Tri không do dự, giơ chân đá vào bắp chân Tôn Hiểu Nguyệt một cái:



“Đầu óc cô có vấn đề à? Tưởng Đông Hoa là thứ rác rưởi, chỉ có loại người như cô mới thích anh ta thôi!”



Tôn Hiểu Nguyệt đau đớn, nhảy lên vài cái, trừng mắt nhìn Khương Tri Tri:



“Cô bị điên à? Không có chuyện gì thì động tay động chân làm gì?”



Khương Tri Tri lười tranh cãi với cô ta, đẩy xe quay người rời đi.

Hạt Dẻ Rang Đường



Cô quyết định đăng ký tham gia đội ngũ y tế, đến biên giới!



Ông trời để cô nhớ lại những ký ức này vào lúc này, chắc chắn có dụng ý của Ngài. Vậy thì cô phải đi tìm cho ra sự thật…



Tôn Hiểu Nguyệt không cam lòng để Khương Tri Tri cứ thế bỏ đi, bèn đuổi theo:



“ Khương Tri Tri, tôi không ngại nói cho cô biết thêm một bí mật nữa, kiếp trước, cô và Tưởng Đông Hoa thậm chí không có nổi một đứa con! Còn nữa, sức khỏe của cô rất kém… Nghe nói ngày nào cô cũng phải uống rất nhiều thuốc, hơn nữa còn là thuốc nhập khẩu!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com