Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 379







Trước đây, Khương Tri Tri luôn có cảm giác lạc lõng với thế giới này, nhiều chuyện đối với cô dường như không thực.



Bây giờ, sau khi biết sự thật, cô lại có một trạng thái tinh thần như thể con người và thần linh hòa làm một. Bất kể kiếp trước đã xảy ra chuyện gì như lời Tôn Hiểu Nguyệt nói, thì kiếp này, khi cô còn ở đây, cô nhất định sẽ thay đổi số phận.



Khương Tri Tri lại đến bệnh viện để tìm hiểu quy trình và thời gian đăng ký. Trưởng khoa phụ trách phần này có chút khó hiểu:

“Bác sĩ Tiểu Khương, sao cô lại hỏi chuyện này? Cô biết đấy, cô không đủ điều kiện để đăng ký mà.”



Khương Tri Tri đã biết thời gian cuối cùng, cô mỉm cười:

“Cảm ơn trưởng khoa, tôi chỉ đến tìm hiểu một chút thôi.”



Trưởng khoa cười nói:

“Người trẻ các cô, tôi hiểu mà, ai cũng tràn đầy nhiệt huyết, nhưng vẫn phải lượng sức mà làm. Còn phải cân nhắc tình hình gia đình nữa.”



Khương Tri Tri cảm ơn một lần nữa. Trưởng khoa suy nghĩ rồi nói thêm:

“Nhưng bên đó thực sự đang thiếu bác sĩ giỏi. Lần này không chỉ đơn giản là đăng ký, mà còn phải trải qua nhiều vòng tuyển chọn nữa.”



“Nhưng cô chắc chắn không được rồi. Nhà cô có hai đứa trẻ, Chu Tây Dã lại không có ở đây, chúng tôi chắc chắn không thể phê duyệt.”



Khương Tri Tri mỉm cười chào tạm biệt rồi đến phòng bệnh. Thương Thời Anh vẫn đang ngồi bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn thấy Khương Tri Tri quay lại, bà vô cùng ngạc nhiên:

“Không phải bảo cháu về nghỉ ngơi sao? Sao nhanh như vậy đã quay lại rồi? Cháu phải nghỉ ngơi cho tốt chứ.”



Khương Tri Tri ngồi xuống cạnh bà:

“Bác ơi, trước khi bố cháu đi, bố có gọi điện cho bác không?”



Thương Thời Anh gật đầu:

“Có, bố cháu nói là đợi mẹ cháu xuất viện xong thì đưa mẹ cháu về nhà cô ở, như vậy mẹ cháu muốn đi thăm Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương cũng tiện hơn. Hơn nữa, để mẹ cháu ở nhà một mình, ai cũng không yên tâm cả.”



Khương Tri Tri đồng tình:

“Đúng vậy, mẹ chồng cháu cũng nói, sau khi mẹ cháu xuất viện thì đến nhà cháu ở.”



Thương Thời Anh từ chối ngay mà không cần suy nghĩ:

“Như vậy sao được? Ở nhà cháu thì bất tiện quá, hơn nữa người ngoài nhìn vào cũng không hay. Cháu cứ yên tâm, có bác ở đây, bác rảnh rỗi có thể cùng mẹ cháu đi thăm Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ mà.”



“Ba đứa nhóc nghịch ngợm nhà bác cũng chẳng cần bác quản, bác trai lại thường xuyên không có nhà, nên bác có rất nhiều thời gian, cháu không cần lo lắng đâu.”



Khương Tri Tri gật đầu:

“Vậy cũng được, chỉ là làm phiền bác quá.”



Thương Thời Anh nắm tay cô:

“Cháu xem này, nói gì mà khách sáo thế? Bố cháu và Tây Dã đều không dễ dàng gì, chúng ta ai cũng hiểu mà. Nói rộng ra thì, nếu không có họ, làm sao chúng ta có được cuộc sống yên ổn như bây giờ? Nói nhỏ hơn thì, đàn ông lo sự nghiệp bên ngoài, phụ nữ ở nhà thì nên ủng hộ họ nhiều hơn, cũng là vì gia đình êm ấm.”



“Người trẻ các cháu đang ở độ tuổi gây dựng sự nghiệp, muốn làm gì thì cứ làm.”







Lúc ăn tối, Chu Thừa Chí có mặt ở nhà, nhưng ông lại nói một chuyện:

“Ngày mai tôi phải đi một chuyến, lần này thời gian sẽ khá dài. Nếu có chuyện gì, mọi người cứ tìm Hà Gia Niên.”



Phương Hoa bất ngờ:

“Sao đột ngột vậy? Ông đi đâu?”



Chu Thừa Chí không trả lời, chỉ nhìn bà rồi nói:

“Tôi nghĩ là, lần này về, chúng ta có thể tái hôn không?”



Phương Hoa trợn mắt:

“Tái hôn cái gì? Bây giờ thế này chẳng phải rất tốt sao?”



Chu Thừa Chí kêu lên một tiếng:

“Như vậy là sao chứ? Sau này Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương lớn lên, biết chuyện này, chúng ta không thấy mất mặt sao?”



Phương Hoa nhếch môi:

“Sợ mất mặt? Vậy thì thể hiện cho tốt vào.”



Chu Thừa Chí thấy nói không lại bà, bèn quay sang Chu Thừa Ngọc:

“Em nói xem, mấy năm nay anh thể hiện thế nào? Có phải rất tốt không? Những chuyện khiến chị dâu em không vui, anh có làm chuyện nào không?”



Chu Thừa Ngọc vội vàng phụ họa:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đúng đúng đúng, anh à, mấy năm nay anh làm rất tốt.”



Chu Thừa Chí tự hào nhìn Phương Hoa:

“Bà thấy chưa? Thừa Ngọc còn biết nói lời công bằng, bà không thể không nói thật đấy nhé.”



Phương Hoa nghĩ đến mấy năm qua của Chu Thừa Chí, nhịn cười:



“Thôi được rồi, lớn từng này tuổi rồi còn như trẻ con, đợi ông về rồi tính. Mau ăn cơm đi…”



Chu Thừa Chí lẩm bẩm một câu: “Bà xem bà kìa, cứ nói đến chuyện nghiêm túc là lại lảng tránh.”



Khương Tri Tri nghe thấy Chu Thừa Chí cũng sắp đi xa, trong lòng đã có tính toán mới, nhưng cô giả vờ trầm tư, im lặng ăn cơm.



Phương Hoa lại trêu chọc Chu Thừa Chí vài câu, hai người vừa ôm con vừa bận rộn đút cho chúng ăn.



Chu Thừa Chí thích nhất là cho Tiểu Chu Kỷ ăn: “Nhìn xem, mỗi lần ăn cơm trông như một con hổ con vậy, còn nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ nữa.”



Cháo gạo nấu với bí đỏ, không cần cho đường cũng đã ngọt. Hai đứa nhỏ đều rất thích ăn.



Chỉ là ăn xong, miệng cũng dính một vòng màu vàng trông buồn cười vô cùng.



Khương Tri Tri nhìn hai đứa trẻ ăn vui vẻ, ngay cả khi ăn cũng không để tay chân yên, nuốt được một miếng là vui mừng nhảy nhót. Thương Thương còn vỗ vỗ miệng, không ngừng gọi “mẹ, mẹ”.



Cô không nhịn được mà bật cười.



Phương Hoa hiểu rõ Khương Tri Tri, sau khi đút miếng cuối cùng cho Thương Thương, bà cầm khăn nhỏ lau miệng cho bé rồi nhìn Khương Tri Tri:



“Tri Tri, tối nay con có chuyện gì phải không?”



Chu Thừa Ngọc cũng nhận ra: “Đúng vậy, Tri Tri, tối nay cháu sao thế? Trông có vẻ tâm sự nặng nề, cả buổi chẳng nói gì?”



Khương Tri Tri nhìn về phía Chu Thừa Chí, ánh mắt kiên định và nghiêm túc:



“Con muốn đăng ký tham gia đội y tế. Con biết lần này đội y tế chủ yếu là để hỗ trợ tiền tuyến ở Điền Nam…”



Chu Thừa Chí sững sờ nhìn cô, còn chưa kịp lên tiếng, Phương Hoa đã lập tức phản đối:



“Không được! Tri Tri, con không thể đi! Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ còn nhỏ như vậy, con nhẫn tâm sao? Nếu con đi, chúng phải làm sao?”



Khương Tri Tri vươn tay xoa đầu Thương Thương:



“Mẹ, đội y tế sẽ ở đó khoảng một đến hai năm. Hai năm này chỉ có thể làm phiền mẹ và cô rồi. Bên đó điều kiện y tế rất kém…”



Hạt Dẻ Rang Đường

Cô còn chưa nói hết câu, Chu Thừa Chí đã trực tiếp cắt ngang:



“Tri Tri, suy nghĩ của con rất tốt, nhưng bố cũng đồng ý với mẹ. Con nên ở nhà, so với bên đó, hai đứa trẻ cần con hơn.”



“Hơn nữa, vấn đề bây giờ không chỉ đơn giản là cần một bác sĩ giỏi là có thể giải quyết.”



Nói xong, ông dừng lại một chút, nhìn thẳng vào cô:



“Con theo bố vào thư phòng một chuyến.”



Ông đưa Tiểu Chu Kỷ cho Chu Thừa Ngọc rồi đứng dậy đi vào thư phòng.



Khương Tri Tri cũng theo vào.



Cửa thư phòng vừa đóng lại, Chu Thừa Chí liền hỏi thẳng:



“Tri Tri, con nhất định phải đi sao? Đã quyết tâm rồi à?”



Khương Tri Tri nhìn vào đôi mắt sắc bén của ông, mím môi:



“Cũng không hẳn, chỉ là… con mơ thấy một giấc mơ, quá chân thật. Con lo lắng cho Tây Dã, con muốn đến đó xem sao.”



Chu Thừa Chí giơ tay ngăn cô lại:



“Bố vẫn giữ nguyên ý kiến. Một mình con đi cũng không thể thay đổi được điều gì cả. Hiện tại, vấn đề không phải là thiếu một bác sĩ giỏi nhất. Con hiểu ý bố không?”



Khương Tri Tri trầm mặc một lúc, rồi kể lại chi tiết những cảnh trong giấc mơ cho Chu Thừa Chí. Cô đang đánh cược rằng chuyến đi lần này của ông, có lẽ chính là đến Điền Nam…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com