Tôn Hiểu Nguyệt hơi do dự: “Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đi.”
Khương Tri Tri vẻ mặt đầy mất kiên nhẫn: “Nếu cô không đi, thì chẳng có gì để nói nữa. Đừng chắn đường, tôi phải đi rồi!”
Sợ Khương Tri Tri thật sự bỏ đi, Tôn Hiểu Nguyệt vội vàng đưa tay giữ lấy tay lái xe của cô: “Được được, vậy thì ra bờ sông.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Khương Tri Tri mặt lạnh lùng, đẩy xe đi về phía bờ sông. Tuy cô muốn biết bất kỳ tin tức nào liên quan đến Chu Tây Dã, nhưng vẫn không thể lơ là cảnh giác với Tôn Hiểu Nguyệt.
Tránh để cô ta lại giở trò gì đó.
Bên bờ hộ thành hào vắng vẻ, thỉnh thoảng có vài người đi qua.
Khương Tri Tri quan sát xung quanh một lượt, dựng xe xong liền quay lại nhìn Tôn Hiểu Nguyệt: “Được rồi, nói đi.”
Tôn Hiểu Nguyệt cũng rất sốt ruột: “Thực ra, kiếp trước tôi không biết nhiều về chuyện của cô và Tưởng Đông Hoa, tất cả đều là xem trên tivi. Bởi vì sau khi cô kết hôn, đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Khương.”
“Có tin đồn nói rằng Tưởng Đông Hoa rất cưng chiều cô, nhưng hai người lại không có con. Lại có tin đồn khác nói rằng cô có quan hệ rất tốt với Thương Hành Châu. Nhờ có Thương Hành Châu giúp đỡ, Tưởng Đông Hoa mới từng bước thăng tiến. Thương Hành Châu đã đầu tư rất nhiều doanh nghiệp, giúp thành tích chính trị của Tưởng Đông Hoa càng thêm rực rỡ.”
Khương Tri Tri không mấy hứng thú với chuyện này: “Đừng nói cái đó. Cô nói kiếp trước, Chu Tây Dã cũng thích tôi?”
Tôn Hiểu Nguyệt gật đầu: “Bởi vì trong di vật của Chu Tây Dã có ảnh của cô, trên đó còn dính máu. Những di vật đó là do Phương Hoa thu dọn, tôi chỉ thoáng nhìn qua thôi. Tôi còn nghe nói, khi Chu Tây Dã hy sinh, trong tay vẫn nắm chặt tấm ảnh của cô.”
Khương Tri Tri nhíu mày, những mối quan hệ này đã trở nên quá rối rắm, cô hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Rõ ràng, kiếp trước, cô và Chu Tây Dã không có nhiều giao thiệp, trước khi đi xuống nông thôn, cô cũng chỉ gặp anh vài lần. Tình cảm đã nảy sinh từ khi nào chứ?
Tôn Hiểu Nguyệt giơ tay thề: “Thật đấy, tôi không lừa cô. Nếu tôi lại nói dối, tôi sẽ bị trời đánh năm tia sét, không c.h.ế.t tử tế được.”
Khương Tri Tri nhíu mày: “Tôi bao giờ nói là sẽ giúp cô?”
Tôn Hiểu Nguyệt sững người, trợn mắt nhìn Khương Tri Tri. Từ đầu đến giờ, Khương Tri Tri thực sự chưa từng hứa hẹn gì với cô ta cả.
Khương Tri Tri lại nói: “Giờ cô có thể tránh ra chưa?”
Tôn Hiểu Nguyệt tất nhiên không chịu: “Không được, cô nhất định phải giúp tôi. Nếu không, đứa bé này của tôi phải làm sao?”
Khương Tri Tri lạnh lùng: “Cha đứa bé là ai thì cô đi tìm người đó. Nếu cô còn không tránh ra, đừng trách tôi không khách sáo.”
Nhìn con đường nhỏ vắng người, Tôn Hiểu Nguyệt biết Khương Tri Tri thật sự dám ra tay với mình, nên chỉ có thể trừng mắt nhìn cô: “Cô…”
Nhưng cuối cùng vẫn phải tránh đường. Nhìn Khương Tri Tri đẩy xe rời đi, cô ta lại vội vàng đuổi theo: “Khương Tri Tri, chỉ cần cô giúp tôi lần này, sau này cô muốn hỏi gì, tôi đều sẽ nói cho cô biết.”
Khương Tri Tri không để ý đến cô ta. Những gì Tôn Hiểu Nguyệt biết, với cô hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
Tôn Hiểu Nguyệt nhìn Khương Tri Tri đạp xe rời đi, tức giận dậm chân, nhưng chẳng có cách nào cả.
Giờ cô ta không còn tâm trí để hận Khương Tri Tri nữa, mà phải mau chóng nghĩ cách giải quyết đứa bé trong bụng.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hôm nay, Khương Tri Tri về nhà sớm, hai đứa trẻ đều không có nhà, bị Trang Tần bế đi, ngay cả Chu Thừa Ngọc cũng đi theo.
Chỉ có Phương Hoa đang ở sân phơi chăn. Trước khi thu chăn, bà còn dùng một tấm ván tre đập đập để bông bên trong trở nên mềm mại hơn.
Phương Hoa rất quan tâm đến hai đứa trẻ. Chỉ cần trời nắng, bà đều mang chăn đệm nhỏ của chúng ra phơi nắng, trước khi mặt trời lặn lại thu vào.
Trước khi mang vào, nhất định phải đập cho thật bông xốp, rồi kiểm tra kỹ càng, đảm bảo không có bất cứ thứ gì bám trên đó.
Thấy Khương Tri Tri bước vào sân, Phương Hoa dừng tay, ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay sao con về sớm vậy?”
Khương Tri Tri mỉm cười: “Chiều nay con họp xong thì về luôn.”
Phương Hoa cũng không hỏi thêm: “Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương bị Trang Tần bế đi rồi, nhất quyết đòi ăn cơm tối ở nhà bà ấy, còn nói muốn làm bánh trứng cho bọn trẻ. Cô của con cũng theo qua đó trông nom.”
Khương Tri Tri khẽ đáp một tiếng, rồi đến bên bể nước trong sân rửa tay, sau đó giúp Phương Hoa thu chăn.
Phương Hoa vội ngăn lại: “Không cần đâu, con vào nhà thay đồ rồi nghỉ ngơi đi, mẹ làm xong ngay đây.”
Khương Tri Tri chỉ mỉm cười, vẫn kiên trì giúp bà gấp chăn nhỏ, rồi đi thu quần áo của Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương.
Lâu rồi không qua lại, Trần Lệ Mẫn lúc này bước vào sân, thấy hai người đang trò chuyện, liền cười nói: “Hai người thật nhàn hạ, còn có tâm trạng mà cười đùa à?”
Phương Hoa nhíu mày nhìn bà ta: “Chị nói vậy là có ý gì?”
Trần Lệ Mẫn vội cười xua tay: “Không có ý gì cả, chỉ là nói vu vơ thôi. Ý tôi là, hai người ngày nào cũng chăm sóc hai đứa trẻ, mà trông vẫn có vẻ rất thảnh thơi.”
Phương Hoa biết rõ Trần Lệ Mẫn chắc chắn không đơn giản chỉ muốn nói như vậy, mặt trầm xuống, không muốn để ý đến bà ta.
Khương Tri Tri ngước mắt nhìn Trần Lệ Mẫn, đáy mắt lạnh lẽo: “Dì à, anh Tống Đông và chị Minh Nguyệt bây giờ sống rất tốt, hai đứa trẻ nhà họ cũng có lễ phép, được dạy dỗ đàng hoàng. Đây nhất định là nhờ anh Tống Đông đã làm việc thiện mà đổi lấy.”
Trần Lệ Mẫn sững người, trừng mắt nhìn Khương Tri Tri: “Tri Tri, cháu nói vậy là có ý gì?”
Khương Tri Tri cười nhạt: “Không có ý gì cả, chỉ thay mẹ cháu mà ngưỡng mộ dì. Không cần chăm cháu, cháu trai cháu gái lại lớn như vậy rồi, còn được dạy dỗ rất tốt.”
Trần Lệ Mẫn làm sao nghe không ra hàm ý trong lời nói của cô. Khương Tri Tri đang nói rằng bà ta không có cơ hội được ở bên cháu nội, nhưng dù không có sự tham gia của bà ta, hai đứa trẻ vẫn trưởng thành rất tốt.
Sắc mặt Trần Lệ Mẫn thay đổi, nhưng nghĩ đến chuyện nhà họ Chu, tâm trạng bà ta lại vui vẻ hơn, cười cười: “Thôi bỏ đi, cháu là bề dưới, dì không chấp nhặt làm gì.”
Sau đó, bà ta lại nhìn Phương Hoa: “Đúng rồi, Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ đâu? Sao không thấy hai đứa? Phải nói thật, hai đứa nhỏ này được nhà cô chăm sóc rất tốt, dù Tây Dã không còn ở bên, chúng vẫn hạnh phúc.”
Phương Hoa cau mày càng chặt hơn: “Trần Lệ Mẫn, chị thực sự chỉ đến thăm thôi sao? Rốt cuộc chị muốn nói gì?”
Trần Lệ Mẫn vội xua tay: “Không có không có, cô đừng nghĩ nhiều. Chỉ là lâu rồi chưa qua, nên ghé thăm một chút thôi. Phải rồi, mấy hôm nữa tôi đi miền Nam, Tống Mạn sắp sinh rồi, tôi cũng phải qua đó xem thế nào.”
Phương Hoa hờ hững đáp: “Vậy thì chúc mừng chị sắp làm bà ngoại.”
Khương Tri Tri siết chặt quần áo của bọn trẻ trong tay, nếu không phải sợ khiến Phương Hoa nghi ngờ, cô thực sự muốn ném thẳng đống quần áo này vào mặt Trần Lệ Mẫn.
Trần Lệ Mẫn lại nói thêm mấy câu đầy ẩn ý rồi mới cười tủm tỉm rời đi.
Bà ta đã vô tình nghe được cuộc điện thoại của lão Tống trong thư phòng, biết rằng Chu Tây Dã bị nổ đến mức không tìm được thi thể. Hiện tại tin tức hoàn toàn bị phong tỏa…
Nghe xong, ngoài cảm giác tiếc nuối thoáng qua, bà ta không khỏi cảm thấy hả hê.
Từ sau khi có Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương, nhà họ Chu càng ngày càng được lòng người trong đại viện.
Những người trước đây chẳng bao giờ nói chuyện với Phương Hoa, bây giờ cũng cách vài ngày lại ghé thăm.
Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương thậm chí đã trở thành bảo bối của nửa đại viện!