Sau khi Trần Lệ Mẫn rời đi, Phương Hoa vẫn còn đầy thắc mắc: “Con nói Trần Lệ Mẫn bị làm sao? Sao tự nhiên đến đây nói mấy câu chẳng đầu chẳng đuôi vậy?”
Khương Tri Tri một tay ôm quần áo của bọn trẻ, một tay khoác lấy cánh tay của Phương Hoa rồi đi vào nhà: “Đừng để ý đến bà ta, con thấy bà ta chỉ muốn khoe khoang thôi, bà ta sắp đi gặp chị Tống Mạn rồi.”
Phương Hoa nghĩ một lúc, cũng cảm thấy chỉ có thể là như vậy: “Chắc vậy, trước giờ cũng chưa nghe nói bà ta định đi miền Nam. Với cái tính cách đó, đến lúc gặp chắc chắn lại cãi nhau với Tống Mạn.”
Nghĩ đến câu nói vừa rồi của Khương Tri Tri về Trần Lệ Mẫn, Phương Hoa không nhịn được cười: “Con đúng là chọc thẳng vào nỗi đau của Trần Lệ Mẫn rồi. Điều bà ta để ý nhất chính là hai đứa con của Tống Đông, đều ở Bắc Kinh mà bà ta chẳng được gặp mấy lần.”
“Cũng đáng đời thôi!”
Khương Tri Tri cười: “Mặc kệ bà ta, chúng ta cứ sống tốt cuộc sống của mình là được.”
Thời gian với người khác trôi qua rất nhanh, nhưng với Khương Tri Tri, mỗi ngày đều như đi trên lưỡi dao, vừa khó khăn vừa dài đằng đẵng.
Thương Hành Châu hồi phục khá tốt, nằm viện mười ngày rồi xuất viện về ở nhà Thương Thời Anh.
Hôm xuất viện, Khương Tri Tri xin nghỉ nửa ngày để đi cùng cậu, còn nhờ Phương Hoa dẫn Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương đến thăm cậu.
Thương Hành Châu nhìn hai đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm, ngạc nhiên không thôi: “Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương? Trời ơi, hai đứa bé này đáng yêu quá đi mất!”
Cậu nhìn chằm chằm Tiểu Chu Kỷ một lúc lâu, đến mức cậu bé ngại ngùng quay đầu trốn vào lòng Phương Hoa, lúc đó cậu mới kinh ngạc nói: “Tiểu Chu Kỷ giống anh rể y như đúc, chỉ là trắng hơn anh rể nhiều.”
Nói xong liền nhanh chóng chuyển chủ đề, nhìn sang Thương Thương: “Thương Thương xinh quá, trông như một cô công chúa nhỏ vậy.”
Thương Hành Châu không giỏi ăn nói, không biết nên khen thế nào, chỉ thấy cô bé rất đáng yêu, vô cùng đáng yêu.
Hôm nay, Thương Thương mặc một chiếc váy nhỏ màu hồng, trên vạt váy có thêu một vòng vịt con màu vàng nhạt do chính tay Phương Hoa thêu, ngay cả trước n.g.ự.c cũng có một chú vịt con đáng yêu. Mái tóc của bé còn hơi thưa nhưng vẫn bướng bỉnh buộc hai chùm nhỏ, phía trước cài một chiếc kẹp hình thỏ do Phương Hoa đan móc.
Cô bé trông lại càng đáng yêu hơn.
Thương Thương tò mò nhìn Thương Hành Châu một lúc rồi bất ngờ đưa tay về phía anh, muốn được anh bế.
Thương Thời Anh cười nói bên cạnh: “Chà, bảo bối nhỏ của chúng ta không còn sợ người lạ nữa à? Còn muốn để cậu bế sao? Nhưng mà cậu không bế được đâu, cậu bị thương ở chân mà.”
Thương Thương tròn mắt tò mò nhìn Thương Thời Anh, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Thương Hành Châu, dường như đã hiểu ra điều gì đó. Đột nhiên bé con cất tiếng gọi: “Đậu Đậu, Đậu Đậu, bế bế.”
Hai cánh tay nhỏ bé lại đưa ra, nhất định muốn Thương Hành Châu bế.
Khương Tri Tri bất lực, đành phải kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Thương Hành Châu, để Thương Thương ngồi lên đùi mình, như vậy bé có thể nhìn Thương Hành Châu ở khoảng cách gần hơn.
Thương Thời Anh đứng bên cạnh cảm thán: “Xem ra, Thương Thương rất thích Hành Châu đấy. Có phải vì Hành Châu đẹp trai không nhỉ?”
Biên Tố Khê cũng đồng tình: “Chắc chắn là vậy rồi, Thương Thương chỉ thích những người xinh đẹp thôi, chắc bé thấy cậu đẹp trai lắm.”
Vì hai đứa trẻ ở đó nên mọi người đều bận rộn chơi cùng chúng, không ai có thời gian trò chuyện nhiều.
Mãi đến khi ăn trưa xong, Khương Tri Tri và Phương Hoa mới đưa hai đứa nhỏ về ngủ trưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi mọi người rời đi, Thương Thời Anh mới băn khoăn nói với Biên Tố Khê: “Dạo gần đây Tri Tri lại gầy đi nhiều quá, lúc nãy chị nhìn tay con bé mà giật mình luôn, gầy đến đáng sợ.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Biên Tố Khê cũng nhận ra điều đó: “Không biết vì sao, nhưng đôi khi nhìn Tri Tri, em thấy ánh mắt nó có chút u sầu. Nhưng chỉ cần phát hiện em đang nhìn, nó lập tức mỉm cười như thể em đã nhìn nhầm.”
“Vì chuyện này, hôm nay em đã lén quan sát con bé mấy lần. Liệu có phải Tri Tri đang giấu chúng ta chuyện gì buồn không?”
Thương Hành Châu kinh ngạc, vội cúi đầu, nắm chặt tách trà trong tay, không dám lên tiếng.
Thương Thời Anh lắc đầu: “Chuyện này thì chị không để ý lắm, chỉ thấy dạo gần đây con bé gầy đi đáng kể. Không biết có phải nhóm nghiên cứu gặp khó khăn gì không? Hay là do công việc có vấn đề?”
Bà cũng không nghĩ nhiều, dù sao nhà họ Chu đối xử với Tri Tri rất tốt, còn hơn cả con ruột.
Trong viện cũng chẳng ai dám bắt nạt cô.
Biên Tố Khê cũng buồn theo: “Nhìn thấy Tri Tri cố gắng che giấu cảm xúc, em thấy đau lòng lắm, cũng cảm giác bản thân thật vô dụng, chẳng thể giúp gì cho con bé.”
Thương Thời Anh vội an ủi: “Em đừng nghĩ vậy, nếu là chuyện công việc, con bé chắc chắn sẽ không nói với chúng ta đâu. Hơn nữa, làm nghiên cứu cũng áp lực lớn, chúng ta cứ làm tốt vai trò hậu phương là được.”
Biên Tố Khê suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy có khi nào là do Hành Châu trở về, con bé lo lắng cho Tây Dã nên mới buồn phiền không?”
Thương Thời Anh gật đầu: “Cũng có thể.”
Nói xong, bà quay sang nhìn Thương Hành Châu: “Hành Châu, rốt cuộc anh rể cháu thế nào rồi?”
Thương Hành Châu ngước mắt nhìn Thương Thời Anh, vội đáp ngắn gọn: “Vẫn ổn ạ. Nhưng đây là chuyện mật, cháu không thể nói nhiều hơn.”
Thương Thời Anh không hiểu nổi: “Có gì mà không thể nói chứ? Bọn bác cũng đâu có định làm lộ bí mật gì, chỉ là muốn hỏi xem Tây Dã có ổn không thôi, thế cũng không được à?”
Thương Hành Châu mím môi: “Không được đâu bác, bác đừng hỏi nữa, lỡ cháu nói nhiều lại phạm sai lầm thì sao.”
Thương Thời Anh dở khóc dở cười, khoát tay: “Được rồi, được rồi, bác không hỏi nữa. Nhóc con này, mấy năm không gặp mà giác ngộ cao quá nhỉ.”
Thương Hành Châu im lặng, thực sự sợ nói nhiều sẽ lỡ miệng.
Hôm sau, Thương Thời Anh và Biên Tố Khê đẩy xe lăn đưa Thương Hành Châu đến nhà họ Chu để thăm Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương.
Lúc họ đến, Khương Tri Tri vẫn chưa đi làm.
Cô ngồi trong sân, ôm Tiểu Chu Kỷ vào lòng, vừa vật lộn với cậu bé vừa cố gắng đeo tất cho cậu.
Thương Hành Châu nhìn bóng lưng hơi khom xuống của Khương Tri Tri, cô gầy quá, chiếc sơ mi trắng trên người trông rộng thùng thình. Khi cô cúi người, đốt sống lưng mảnh mai và nhô lên rõ ràng.
Gầy trơ cả xương!
Thương Hành Châu siết c.h.ặ.t t.a.y trên thành xe lăn, cảm thấy mình có lẽ đã sai.
Đến khi Thương Thời Anh tiến tới bế Tiểu Chu Kỷ đi, giọng nói của Thương Hành Châu có chút khàn khàn: “Chị, em muốn ăn bánh bao của nhà ăn, chị có thể đẩy em qua đó mua không?”
Phương Hoa nghe vậy, lập tức ngăn lại: “Muốn ăn thì bảo chị Trần mua về là được, hai đứa chạy đi làm gì?”
Khương Tri Tri nhìn sâu vào mắt Thương Hành Châu, sau đó quay sang mỉm cười với Phương Hoa: “Mẹ, để con đẩy Hành Châu đi mua đi, chắc Hành Châu chỉ muốn ra ngoài dạo một chút thôi.”
Thương Hành Châu gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, bác ơi, cháu muốn ra ngoài đi dạo với chị một chút, lát sẽ về ngay.”
Phương Hoa và mọi người cũng không ngăn nữa, cảm giác hai chị em có chuyện muốn nói.
Khương Tri Tri đẩy xe lăn của Thương Hành Châu ra ngoài. Cả quãng đường, hai người đều im lặng.
Mãi đến khi gần đến nhà ăn, Thương Hành Châu mới không nhịn được nữa, khẽ hỏi: