Ông cụ Bùi nhìn sang, ban đầu trên chu sa là chữ “hung”, lúc này lại biến thành chữ “sát” (giết).
Nét bút sắc lẹm, dường như mang theo sát khí.
Ông vô thức lùi người về phía sau, cứ như sợ chữ đó nhảy ra tấn công mình vậy.
Thẩm Phàm Tinh nhíu mày: “Ai da, vụ làm ăn này tôi không thể tiếp nhận đâu. Ông cũng biết, mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó. Nếu ông vẫn còn do dự, e là sẽ làm tổn hại đến tôi mất.”
Nói xong cô đứng dậy định rời đi, Thương Thương cũng vội vàng theo sau.
Thẩm Phàm Tinh vừa bước xuống bậc thang, chợt quay đầu lại nhìn ông cụ Bùi: “Chữ đó, ông đừng động vào. Hãy quan sát xem sau khi ngài đưa ra quyết định, nó có thay đổi gì không.”
Chưa đợi lão gia phản ứng, cô đã cùng Thương Thương và trợ lý rời đi mà không quay đầu lại.
Cho đến khi lên xe, Thương Thương vẫn còn tò mò: “Thẩm Phàm Tinh, rốt cuộc em làm thế nào vậy? Làm sao có thể viết chữ lên chu sa được?”
Thẩm Phàm Tinh giơ tay nhéo má Thương Thương: “Em đã nói với chị rồi mà, em biết pháp thuật, chị lại không tin.”
Thương Thương gật đầu lia lịa: “Tin rồi, bây giờ tin rồi! Em nhất định là tiên nữ chuyển thế!”
Hạt Dẻ Rang Đường
Câu nói khiến Thẩm Phàm Tinh bật cười: “Cũng không đến mức ấy. Nhưng em vất vả như vậy, là vì chị đấy. Em đang giúp Bùi Nghiễn Lễ đòi lại tài sản mà.”
Thương Thương đoán ngay: “Em làm vậy, ông ấy sẽ không nghi ngờ sao?”
Thẩm Phàm Tinh phẩy tay: “Trước khi đến đây, em đã bảo Tiếu Tiếu điều tra rồi. Ông cụ này trời sinh đa nghi, lại còn tự phụ, đến giờ vẫn nắm quyền lớn trong nhà, nói một là một.
Hai người con trai lớn của ông ta thì vô dụng, không có chí tiến thủ. Ông cụ liền đặt kỳ vọng vào Bùi Nghiễn Lễ, muốn anh ấy quay về kế thừa gia nghiệp, nhưng với điều kiện phải cưới cô gái mà ông ấy chọn.”
Thương Thương cau mày nghe xong: “Vậy thì không cần tài sản của ông ta nữa, nhà chị đâu có thiếu tiền.”
Thẩm Phàm Tinh trợn mắt: “Chị ngốc à? Vốn dĩ những thứ đó là của Bùi Nghiễn Lễ, tại sao lại không cần? Không lấy thì chẳng phải để rơi vào tay hai anh trai của anh ấy sao? Để em nói cho chị biết, em còn điều tra ra, hồi nhỏ Bùi Nghiễn Lễ bị hai người anh đó bắt nạt không ít đâu.”
“Đến ăn cơm cũng không cho ngồi vào bàn, còn bắt anh ấy ăn thức ăn cho chó.”
Thương Thương nghe xong đau lòng không chịu nổi, nghiến răng: “Vậy thì càng phải lấy, một xu cũng không được thiếu!”
Thẩm Phàm Tinh gật đầu liên tục: “Em cũng nghĩ vậy. Tài sản phải lấy lại, nhưng tuyệt đối không để nhà họ Bùi dây dưa với chị. Nếu ông cụ biết Bùi Nghiễn Lễ đang quen chị, chắc cười đến phát điên. Sau này chắc chắn còn mơ tưởng lấy được chút lợi lộc từ nhà ta nữa.”
Thương Thương nhíu mày: “Cứ mơ đi, một chút cũng đừng hòng.”
Thẩm Phàm Tinh khoác vai Thương Thương: “Cứ chờ xem, ông ta chắc chắn sắp tìm Bùi Nghiễn Lễ rồi chia một nửa tài sản cho anh ấy. Hai người con trai kia chắc chắn sẽ phản đối, hehe, đến lúc đó Bùi Nghiễn Lễ sẽ nhận được một khoản tiền lớn.”
Vừa nói, cô vừa hào hứng như thể đang mong chờ được ngồi xem kịch vui tại hiện trường vậy.
Thương Thương cũng tò mò, nửa đường đã nhận được tin nhắn của Bùi Nghiễn Lễ, nói là chiều nay có việc gấp, tối sẽ đến ăn cơm với cô.
Thương Thương đoán, việc gấp đó chắc là do ông cụ gọi anh về nhà.
…
Bùi Nghiễn Lễ nhận được điện thoại từ bố, nói là có việc quan trọng muốn bàn.
Sau khi về đến nhà, nghe ông cụ nói muốn chia cho anh một nửa tài sản, anh có chút bất ngờ, nhưng vẫn từ chối: “Không cần, con không hứng thú với tiền của bố, cũng sẽ không quay về giúp bố quản lý công ty.”
Ông cụ tức giận: “Không cần con về quản lý công ty, những thứ này vốn dĩ đã là của con. Bố cũng gọi hai anh con về rồi, để cùng bàn bạc chuyện chia tài sản.”
Hai người con trai lớn nghe nói đến chuyện chia tài sản thì vội vã quay về, nghe đến chuyện chia một nửa cho Bùi Nghiễn Lễ, lập tức phản đối, làm ầm ĩ với ông cụ.
Bùi Nghiễn Lễ ngồi một bên, nhìn hai người anh trai cùng cha khác mẹ vì tranh tài sản mà đỏ mặt tía tai.
Thế nhưng ông cụ lại chẳng hề lay chuyển chút nào.
Cãi vã quá ồn ào, Bùi Nghiễn Lễ chẳng buồn nghe, đứng dậy đi ra vườn tìm chút yên tĩnh.
Vừa mới tìm chỗ ngồi xuống, không biết từ đâu Bùi Triệt xuất hiện, ngồi xuống cạnh Bùi Nghiễn Lễ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chú nhỏ, nhiều tài sản như vậy, chú định xử lý thế nào?”
Bùi Nghiễn Lễ liếc cậu ta một cái:
“Cháu lại muốn làm gì?”
Bùi Triệt cười hì hì:
“Chú nhận được nhiều tài sản thế, có thể mua cho cháu cái điện thoại mới không? Cháu thấy một cái điện thoại ở Trung Hữu Bách Hóa, hơn mười ngàn đấy.”
“Chú nói cháu gan to, là vì cô ấy là thím nhỏ của cháu, mà cháu cũng dám thích thím mình à?”
Bùi Triệt kêu “á” một tiếng, rụt cổ lại kêu đau, nghe xong lời Bùi Nghiễn Lễ, lại hét “má ơi”, quay đầu nhìn Bùi Nghiễn Lễ đầy kinh ngạc:
“Chú nhỏ, chú vừa nói gì cơ? Thím nhỏ của cháu?”
Đầu óc cậu ta cũng không đến nỗi chậm, nhanh chóng hiểu ra vấn đề:
“Không thể nào, chú nhỏ, Chu Tri Ý là bạn gái của chú hả? Thật hay giả vậy? Trước đây hai người còn chưa quen mà.”
Bùi Nghiễn Lễ lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, lười giải thích.
Bùi Triệt ôm miệng, trợn tròn mắt vì kinh ngạc, trong lòng thì hối hận không thôi — lẽ ra mình nên theo đuổi Chu Tri Ý sớm hơn.
Nhưng rồi lại nhìn sang Bùi Nghiễn Lễ, người vừa tuấn tú vừa khí chất ngời ngời, nghĩ lại thì dù mình có theo đuổi thật, cũng chẳng thể hơn nổi chú nhỏ.
Mắt đảo một vòng, lại nghĩ ra một chủ ý quỷ quái:
“Chú nhỏ, chúc chú và thím nhỏ trăm năm hạnh phúc, chú nhận được tài sản rồi, có thể mua điện thoại cho cháu không?”
Bùi Nghiễn Lễ thỉnh thoảng vẫn chịu để ý đến Bùi Triệt, chỉ vì cậu ta đôi khi thật sự ngốc đến buồn cười.
Không đáp lại, anh đứng dậy quay vào trong nhà.
Lúc này, ông cụ Bùi và hai người con trai lớn cũng đã bàn xong, tài sản nhất định sẽ chia, nhưng không chia cổ phần, mà quy đổi thành tiền mặt đưa cho Bùi Nghiễn Lễ.
Ông cụ nghĩ, chỉ cần vượt qua thời kỳ khó khăn này, sau này công ty vẫn sẽ kiếm được tiền.
Nếu giờ chia cổ phần cho Bùi Nghiễn Lễ, chẳng phải là để anh lời to à?
Hai người con trai nghe vậy thấy cũng hợp lý, bằng lòng góp tiền trong tay lại để gom đủ số chia cho Bùi Nghiễn Lễ.
Bọn họ vừa nghe ông cụ kể chuyện mời thầy phong thủy, cũng sợ đến lạnh cả lưng, lo rằng nếu không nghe lời thầy, sau này sẽ không giữ nổi cuộc sống hiện tại.
Nếu bỏ tiền ra mà trừ được tai họa, thì đẩy “thần xui” Bùi Nghiễn Lễ đi sớm cũng là việc tốt.
Bùi Nghiễn Lễ nghe xong quyết định của ông cụ thì hơi ngạc nhiên, không ngờ hai người anh tham lam kia lại đồng ý, liền cảnh giác hỏi ông cụ:
“Đột nhiên cho con nhiều tiền vậy, bố định làm gì?”
Ông cụ khoát tay, hơi mất kiên nhẫn:
“Cho con thì là cho con, còn làm gì nữa? Năm đó bố cũng đã hứa với mẹ con, sẽ chăm sóc con cho đàng hoàng. Sau này, con cứ yên tâm lo sự nghiệp, chuyện trong nhà không cần bận tâm.”