Bùi Nghiễn Lễ không ngờ lần này ông cụ lại hành động nhanh như vậy, vừa bàn bạc xong đã lập tức đưa cho anh một bản hợp đồng.
Anh cẩn thận đọc kỹ nội dung trong đó — không yêu cầu anh phải quản lý công ty, sau này mọi chuyện của công ty cũng không liên quan đến anh.
Không ảnh hưởng gì đến anh, nên anh ký luôn.
Ông cụ Bùi tuy thấy xót ruột, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, cầm hợp đồng xong mặt đen như đáy nồi:
“Được rồi, con về đi. Sáng mai thư ký sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho con.”
Bùi Nghiễn Lễ nhìn sắc mặt của ba người họ đều khó coi, trong lòng vẫn thấy kỳ lạ:
Đã không muốn cho, vậy sao còn nhất định phải cho?
Anh vừa rời đi, ông cụ đã không chờ nổi mà dẫn hai người con trai lớn ra đình sau vườn, xem lại đĩa chu sa để đó từ trước.
Quả nhiên, chữ trên đó đã thay đổi, biến thành chữ “hòa” (hòa hợp).
Ông cụ nghiến răng nói:
“Xem ra là thật rồi… Sau này các con cũng phải cẩn thận hơn, cố gắng làm ăn cho tốt.”
…
Bùi Nghiễn Lễ cứ nghĩ sẽ bị dây dưa lâu ở nhà cũ, không ngờ lại ra được nhanh như thế.
Vừa lên xe, không biết từ đâu Bùi Triệt lại nhảy ra, tranh ngồi ghế phụ:
“Chú nhỏ, chú mau chở cháu về thành phố đi. Chú vừa lấy đi nhiều tiền thế, sắc mặt bố cháu với chú hai khó coi lắm, cháu mà ở lại chắc chắn sẽ bị mắng.”
Bùi Nghiễn Lễ liếc cậu ta một cái, không nói gì, khởi động xe.
Bùi Triệt vui vẻ:
“Chú nhỏ, cháu nói thật đấy, cháu cảm thấy chỗ tài sản này vốn dĩ một nửa là của chú, năm đó là ông nội nợ chú và bà nhỏ mà.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Bùi Nghiễn Lễ cau mày:
“Bà nhỏ gì chứ?”
Bùi Triệt cười hì hì:
“Chú là chú nhỏ của cháu, thì mẹ chú là bà nhỏ của cháu thôi. Dù sao thì số tiền đó chú đáng được nhận. Năm đó không có bà nhỏ chăm sóc ông nội ở nông thôn, ông đã chẳng còn mạng mà sống về được.”
Bùi Nghiễn Lễ bắt đầu thấy hối hận vì đã cho Bùi Triệt lên xe, nghe cậu ta lảm nhảm thấy đau cả đầu:
“Được rồi, cháu im miệng đi, không thì xuống xe.”
Bùi Triệt vội làm động tác kéo khóa miệng, tỏ ý sẽ không nói nữa.
Thế nhưng mới đi được vài cây số, cậu ta lại không nhịn được:
“Chú nhỏ, giờ chú đi gặp thím nhỏ à?”
Bùi Triệt có một ưu điểm, đó là rất biết gió chiều nào theo chiều đó.
Giờ đã biết chú nhỏ và Chu Tri Ý ở bên nhau, cậu ta lập tức chấp nhận Chu Tri Ý là thím nhỏ một cách vui vẻ.
Chỉ cần miệng ngọt, chú nhỏ và thím nhỏ chẳng lẽ lại không ưu ái cậu ta?
Bùi Nghiễn Lễ đúng là định đi tìm Thương Thương, liếc nhìn Bùi Triệt:
“Lát nữa đến Trung Tâm Thương Mại Quốc Tế, chú sẽ thả cháu xuống, muốn đi đâu thì đi.”
Bùi Triệt phản đối:
“Chú nhỏ, hôm nay là ngày vui, chú vừa nhận được một khoản lớn, có đủ tiền cưới thím nhỏ rồi, chúng ta phải đi ăn mừng chứ. Hơn nữa chú dẫn cháu theo, cháu muốn chân thành xin lỗi thím nhỏ một lần nữa.”
Câu này khiến Bùi Nghiễn Lễ hài lòng, thật sự mang cậu ta đi cùng đến gặp Thương Thương.
Đến cổng khu nhà, dừng xe, Bùi Nghiễn Lễ nhìn cậu ta một cái, còn chưa kịp mở miệng thì Bùi Triệt đã cúi đầu khom lưng:
“Hiểu rồi, chú nhỏ, cháu hiểu rồi, cháu lập tức xuống ghế sau đây.”
Cậu ta nhanh nhẹn xuống xe, chuyển sang ghế sau.
Bùi Nghiễn Lễ nhìn cậu ta một cái rồi mới gọi điện cho Thương Thương, cô bắt máy và nhanh chóng xuống.
Lên xe, thấy Bùi Triệt ngồi ở ghế sau, Thương Thương có hơi bất ngờ.
Bùi Triệt ỉu xìu xuống xe, nhưng vẫn không quên chồm lên cửa kính xe nhìn Bùi Nghiễn Lễ:
“Chú nhỏ! Chú nhỏ! Đừng quên mua điện thoại cho cháu nha!”
Khi ánh mắt sắc như d.a.o của Bùi Nghiễn Lễ lia sang, Bùi Triệt lập tức nhảy đi như một con thỏ.
Thương Thương bật cười: “Sao cậu ta lại sợ anh như thế nhỉ?”
Bùi Nghiễn Lễ quay đầu nhìn cô, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, giơ tay nhẹ nhàng nhéo má cô một cái:
“Thằng nhóc đó vốn không xấu, chỉ là bị gia đình nuông chiều đến hư, đầu óc cũng chẳng thông minh gì, học bao nhiêu thói xấu.”
Sau đó anh hỏi:
“Cùng đi ăn nhé?”
Thương Thương nhìn đồng hồ:
“Em vừa ăn trưa xong, giờ ăn bữa nào nữa đây?”
Bùi Nghiễn Lễ nghĩ lại cũng đúng, bật cười:
“Vậy thì đến chỗ Nghiêm Siêu chơi một lúc, tối cùng nhau đi ăn. Em hỏi xem Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni có rảnh không.”
Thương Thương gật đầu lia lịa:
“Được, giờ mình đi luôn.”
Bùi Nghiễn Lễ dùng ngón tay cái khẽ vuốt ve má cô, rồi cúi xuống hôn lên lông mày và khóe mắt cô, sau đó mới ngồi thẳng dậy, lái xe đi.
Trên đường đến hội sở của Nghiêm Siêu, Bùi Nghiễn Lễ kể lại chuyện sáng nay về nhà. Bản thân anh vẫn thấy kỳ lạ:
“Anh thật sự không hiểu sao lần này ông ta lại hào phóng như vậy. Năm đó sau khi về thành phố, đến cả tiền sinh hoạt ông ta còn không gửi cho mẹ anh.”
Ông cụ Bùi là kiểu người theo chủ nghĩa vị kỷ hoàn hảo suốt đời, làm gì cũng phải có lợi cho bản thân.
Lúc không có lợi, lập tức lạnh nhạt, coi như không quen.
Giống như năm đó, ông ta bị đưa đi vùng quê, nhờ có mẹ Bùi Nghiễn Lễ chăm sóc mới không bị bắt nạt, không phải làm việc nặng nhọc ngoài đồng.
Vậy mà vừa về thành phố, ông ta lập tức vứt bỏ mẹ con anh, làm sao có chuyện gửi tiền được.
Vì vậy lần này đột nhiên chủ động chia tài sản mà không có bất cứ điều kiện gì, anh thật sự không hiểu được trong lòng ông ta đang toan tính điều gì.
Thương Thương cũng không ngờ ông cụ Bùi lại xử lý nhanh như vậy, chắc thật sự bị Thẩm Phàm Tinh dọa sợ rồi. Cô cười tít mắt:
“Có khi là bỗng dưng lương tâm trỗi dậy? Dù sao thì tiền đó là phần anh nên được nhận, nhất định phải giữ lấy.”
Vừa nói cô vừa cúi đầu nhắn tin cho Thẩm Phàm Tinh:
“Em đúng là lợi hại thật, ông cụ Bùi đưa tiền cho Bùi Nghiễn Lễ rồi.”
Tin nhắn được phản hồi ngay lập tức:
“Tất nhiên rồi!”
Thương Thương mỉm cười vui vẻ.
Bùi Nghiễn Lễ cũng hơi bất ngờ trước phản ứng của Thương Thương, cứ nghĩ cô sẽ thấy tiền này không nên nhận. Không ngờ cô lại suy nghĩ rõ ràng như vậy. Anh mỉm cười:
“Em thấy anh nên nhận khoản tiền này à?”
Thương Thương vui vẻ gật đầu:
“Dĩ nhiên phải nhận! Mẹ anh vì điều này mà chịu biết bao cay đắng, anh càng nên nhận. Cứ để ông ấy thấy xót ruột.”
Bùi Nghiễn Lễ cười:
“Ừ, ban đầu anh còn nghĩ vài hôm nữa sẽ trả lại. Khi anh đi học, vừa học vừa làm, chưa từng tiêu một đồng nào của ông ta.”
Thương Thương lắc đầu:
“Suy nghĩ kiểu đó không đáng khích lệ. Ông ta là bố anh, nuôi anh là trách nhiệm của ông ta, tài sản này vốn nên thuộc về anh, coi như là bù đắp cho mẹ anh. Dù anh có lấy số tiền đó đem đi làm từ thiện hết, thì cũng không thể để rơi vào tay họ.”
Bùi Nghiễn Lễ bỗng đánh lái, rẽ vào một con đường nhỏ rồi đỗ xe bên lề, đưa tay nắm lấy tay Thương Thương:
“Anh đúng là may mắn biết bao… vì đã gặp được em.”