Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 625







Sáng sớm hôm sau, Thương Thương bị Thẩm Phàm Tinh – kẻ luôn mê ngủ – kéo dậy khỏi giường.



Thẩm Phàm Tinh thậm chí đã thay đồ xong từ sớm:



“Dậy nhanh lên, chẳng phải đã nói đi Di Hòa Viên ngắm tuyết sao? Không đi ngay tuyết sẽ tan mất đấy. Em đã nói với mẹ rồi, hôm nay chị không cần đến phòng thí nghiệm.”



Thương Thương lập tức tỉnh cả ngủ, rút điện thoại ra xem giờ, giật mình:



“Thẩm Phàm Tinh, mới bảy giờ thôi đấy! Ai lại đi ngắm tuyết sớm như vậy chứ?”



Thẩm Phàm Tinh kéo cô dậy:



“Mau dậy mau dậy, muộn là tuyết tan thật đấy!”

Vừa nói vừa định ra tay giúp Thương Thương thay đồ.



Thương Thương giật mình tỉnh hẳn:



“Đợi… đợi đã! Chị tự làm! Chị thay đồ liền, chị đi ngay bây giờ!”



Dưới sự thúc ép của Thẩm Phàm Tinh, Thương Thương vội vàng dậy đánh răng rửa mặt, thay đồ xong là giục:



“Đi thôi đi thôi!”



Thẩm Phàm Tinh nhìn cô mặc áo len dày, bên ngoài là áo khoác phao, quần jeans bó và một đôi bốt đi tuyết – trông rất giản dị, thoải mái.

Cô do dự vài giây:



“Không được! Mặc thế thì chụp ảnh sao mà đẹp? Ít nhất cũng phải trang điểm một chút chứ!”



Rồi lôi Thương Thương lại ngồi xuống, bắt đầu trang điểm cho cô.



Thương Thương hoàn toàn mơ hồ, nhưng thấy Thẩm Phàm Tinh trang điểm tỉ mỉ, còn mặc váy nữa, nghĩ lại mình chắc là ăn mặc quá tùy tiện.

Thế là đành để mặc cho cô “tác nghiệp”.



Thẩm Phàm Tinh trang điểm cũng khá tốt, chỉ vài đường đã khiến gương mặt Thương Thương càng thêm tinh xảo.



Sau đó lại chọn cho cô một bộ đồ khác — váy len hồng ôm dáng, áo khoác dạ màu trắng, thêm một chiếc mũ lông thỏ cùng màu với váy.



Trông cô trẻ trung hơn hẳn, dịu dàng, mềm mại như kẹo bông.



Thương Thương nhìn mình trong gương, vuốt lại mái tóc, hơi thắc mắc hỏi:

“Mặc thế này á? Bộ đồ này ở đâu ra vậy? Chị chưa từng thấy mà?”



Vì trông quá trẻ con, nên để tạo cảm giác chín chắn, Thương Thương thường chọn quần áo phong cách trưởng thành. Còn mấy bộ màu hồng thế này, cô chỉ mặc thời cấp ba thôi.



Thẩm Phàm Tinh gạt tay cô ra:



“Đừng vuốt nữa, như này là đẹp rồi, đi thôi!”



Thương Thương đành theo cô ra ngoài. Trước khi đi, Thẩm Phàm Tinh còn dúi cho cô một hộp sữa:



“Ăn tạm lót dạ đi, trưa nay mình sẽ ăn hoành tráng.”



Thẩm Phàm Tinh lái xe, Thương Thương cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, còn tranh thủ nhắn tin hỏi Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni đã tới chưa.



Cả hai người đều trả lời rất nhanh, bảo đã đến nơi rồi, dặn cô cứ từ từ, không cần vội.



Thương Thương ngạc nhiên:



“Đỗ Manh Manh là con sâu ngủ mà, hôm nay lại dậy sớm vậy? Còn đến trước cả chị?”



Thẩm Phàm Tinh đáp qua loa:



“Chắc vì hiếm khi được ngắm tuyết.”



Do tuyết rơi, giờ cao điểm cũng đến sớm, đường phố khá tắc.



Khi hai người đến Di Hòa Viên thì đã hơn chín giờ. May mắn là không phải ngày nghỉ, ngoài vài nhiếp ảnh gia thì khách tham quan không nhiều.



Thương Thương ngạc nhiên:



“Sao Manh Manh và Giai Ni không đợi chúng ta ở cổng? Hai người đó đi đâu rồi?”



Thẩm Phàm Tinh nhìn xung quanh:



“Chắc họ đã vào trong chờ rồi. Đi thôi.”



Cô khoác tay Thương Thương, thân thiết đi vào trong.



Thương Thương vẫn thấy có gì đó không đúng — Đỗ Manh Manh vốn lười chụp ảnh, làm sao lại chịu đi sớm như thế? Mà Vương Giai Ni thì chưa bao giờ vào trước khi cô đến.



Tuy nghi ngờ, nhưng cô vẫn đi theo Thẩm Phàm Tinh vào trong công viên.



Bên trong rất ít khách, tuyết rơi từ tối qua vẫn chưa tan, phủ lên những bức tường đỏ mái ngói vàng, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.



Trên cành cây xung quanh cũng chất đầy tuyết trắng, tựa như hoa ngọc trên cây ngọc, cảnh sắc mỹ miều vô cùng.



Thương Thương tròn mắt thích thú, kéo tay Thẩm Phàm Tinh:



“May là chúng ta đến rồi, đẹp thật đấy!”



Thẩm Phàm Tinh cười hì hì, vỗ nhẹ tay cô:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Lát nữa còn đẹp hơn, đi nào, chúng ta qua hành lang dài bên kia.”



Tới khu hành lang, Thương Thương bỗng thấy khách tham quan đông hẳn lên.



Cô cũng không để ý lắm, vì đúng là khu hành lang có cảnh đẹp hơn hẳn.



Thương Thương vừa đi vừa thì thầm với Thẩm Phàm Tinh, thắc mắc:



“Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni đâu rồi nhỉ? Sao chẳng thấy gọi cuộc nào?”



Thẩm Phàm Tinh cố nén cười, kéo Thương Thương đến cuối hành lang rồi đột ngột dừng lại, ánh mắt đầy thần bí nhìn cô:



“Chị đi tiếp đi, phía trước có một bất ngờ đang đợi đấy.”



Thương Thương không ngốc, lúc này cũng lờ mờ đoán được có chuyện gì đó sắp xảy ra.



Cô quay đầu nhìn Thẩm Phàm Tinh:



“Thế còn em thì sao?”



Thẩm Phàm Tinh vỗ nhẹ lên mũ cô đội:



“Chị cứ đi trước đi, em đến ngay.”



Thương Thương cong cong mắt, nở nụ cười:



“Thẩm Phàm Tinh, cảm ơn em nhé.”



Nói xong liền chạy nhanh về phía cuối hành lang, bước chân nhẹ nhàng mà hối hả.



Thẩm Phàm Tinh ngẩn người — không đúng mà, kịch bản mọi người bàn bạc đâu có như vậy!



Lẽ ra là chờ Thương Thương đi tới, rồi mọi người cùng bất ngờ bước ra tạo nên màn cầu hôn lãng mạn cơ mà.



Cô ấy chạy nhanh thế kia, bên kia có kịp phản ứng không?



Thẩm Phàm Tinh lập tức đuổi theo.



Thương Thương chạy rất nhanh, Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni chỉ kịp trơ mắt nhìn cô lao vút qua trước mặt. Vừa định mở miệng gọi thì đã nghe thấy Thương Thương reo lên:



“Bùi Nghiễn Lễ, em đến tìm anh đây!”



Đỗ Manh Manh ôm mặt, rồi quay sang nhìn Vương Giai Ni:



“Cậu nói xem, Thương Thương nhà mình có phải không có tí tế bào lãng mạn nào không? Một màn cầu hôn cảm động như thế mà tự dưng lao thẳng vào?”



Vương Giai Ni cũng mơ màng:



“Bình thường thì trong tình huống này, dù con gái có đoán được cũng phải giả vờ không biết, rồi xúc động đỏ mặt chứ nhỉ?



Sao Thương Thương lại chẳng theo kịch bản gì cả thế này?”



Bùi Nghiễn Lễ cũng bất ngờ trước phản ứng của Thương Thương. Nghe thấy cô gọi mình, anh không nhịn được bật cười, rồi cầm bó hoa hồng bước ra từ phía sau hòn núi giả.



Nghiêm Siêu đi phía sau còn đang ra sức ra hiệu cho Trần Thạc ở xa mau chóng chụp ảnh.



Thương Thương ánh mắt cong cong, nhìn Bùi Nghiễn Lễ trong bộ vest đen lịch lãm.



Anh vốn đã đẹp trai, nét nho nhã, trầm tĩnh, hôm nay mặc thêm bộ vest thẳng thớm lại càng tôn lên khí chất cao quý và thanh nhã.



Bùi Nghiễn Lễ ôm bó hoa tiến gần thêm một bước.



Thì Thương Thương bất ngờ hô lên:



“Bùi Nghiễn Lễ, đứng lại! Em có điều muốn nói với anh!”



Bùi Nghiễn Lễ khựng lại, ngạc nhiên nhìn cô, trong lòng hơi căng thẳng.



Thương Thương ánh mắt lấp lánh, nụ cười càng thêm rạng rỡ:



“Bùi Nghiễn Lễ, em muốn nói với anh rằng: thật tiếc, năm mười tám tuổi của Chu Tri Ý lại không biết đến sự tồn tại của Bùi Nghiễn Lễ.”



“Nếu cô ấy biết, nhất định sẽ rất ngưỡng mộ một Bùi Nghiễn Lễ mười tám tuổi — vì dù là năm mười tám tuổi hay hiện tại, cô ấy đều rất thích những chàng trai thông minh, chăm chỉ và kiên cường!”



“Cho nên, em muốn nói rằng — nếu năm mười tám tuổi Chu Tri Ý biết Bùi Nghiễn Lễ, nhất định sẽ thích Bùi Nghiễn Lễ.”



“Còn Chu Tri Ý của hiện tại thì — rất thích Bùi Nghiễn Lễ, thích lắm, thích lắm luôn!”



Bùi Nghiễn Lễ sửng sốt, thậm chí có chút không tin nổi nhìn cô.



Nghiêm Siêu đứng sau anh xúc động đến mức buột miệng chửi thề một tiếng:



“Má ơi, còn ngẩn ra đó làm gì! Tiến lên!”



Hạt Dẻ Rang Đường

Bùi Nghiễn Lễ lúc này mới hoàn hồn, xúc động chạy đến bên Thương Thương.



Thương Thương đứng yên không nhúc nhích, cười rạng rỡ dang rộng hai tay chờ anh.



Thẩm Phàm Tinh cũng sững người, rồi lập tức bật cười thành tiếng.



Con thỏ nhỏ Thương Thương này, bên trong đúng là mạnh mẽ hết chỗ nói!



Tỏ tình cầu hôn mà — tất nhiên là cô ấy phải ra tay trước chứ còn ai!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com