Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 624







Thương Thương kinh ngạc nhìn Thẩm Phàm Tinh:



“Em đang nói linh tinh gì thế? Sao lại dám đùa giỡn chuyện bố mẹ?”



Thẩm Phàm Tinh cười ha hả:



“Hai người họ đi dạo rồi, em chỉ thấy bố mẹ rảnh rỗi quá, lại còn trẻ như vậy, hoàn toàn có thể sinh thêm em trai em gái cho chúng ta, như vậy em khỏi phải sinh con.”



Thương Thương dở khóc dở cười:



“Gan em đúng là to thật.”



Thẩm Phàm Tinh cười khúc khích, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tin đồn trên tạp chí.



Cô còn nhắn tin cho Trần Thạc, nói sẽ giới thiệu một luật sư cho anh, nhất định phải dùng người này.



Trần Thạc có hơi khó hiểu — đừng nói công ty giải trí vốn đã có bộ phận pháp chế riêng, ngay cả Tập đoàn Thương thị cũng có đội ngũ luật sư hùng hậu và đầy kinh nghiệm.



Nhưng đã là sếp gửi tin nhắn giới thiệu, chắc chắn là muốn giúp đỡ ai đó, đành phải nể mặt.



Anh bảo Thẩm Phàm Tinh gửi số điện thoại của luật sư, để anh liên lạc.



Thẩm Phàm Tinh liền hỏi Thương Thương xin số Vương Giai Ni rồi chuyển cho Trần Thạc.



Sau đó chỉ vào điện thoại:



“Xong nhiệm vụ. Không thể không nói, Trần Thạc này đúng là giỏi thật. Không biết cậu Hành Châu tìm được từ đâu một nhân tài toàn năng như vậy, còn trẻ mà phản ứng nhanh thật.”



Thương Thương cũng không rõ lắm, chỉ nhớ Trần Thạc học vấn cao, từ sau khi tốt nghiệp đã làm trợ lý cho Thương Hành Châu, đến nay cũng mấy năm rồi.



Chắc cũng tầm ba mươi tuổi rồi nhỉ?



Thẩm Phàm Tinh tiếp tục nằm dài ra ghế sofa:



“Có Trần Thạc ở đây, em yên tâm quá trời, có thể ngày ngày không làm gì nghiêm túc cũng được.”



Thương Thương bật cười:



“Em cũng biết là em không nghiêm túc à? Nhưng… em thật sự giỏi. Ông cụ Bùi đã giao hết tiền cho Bùi Nghiễn Lễ rồi, mà anh ấy còn định dùng số tiền đó để làm từ thiện ở quê nhà.”



Thẩm Phàm Tinh gật đầu liên tục:



“Anh ấy làm vậy là đúng. Cầm số tiền bẩn đó cũng chẳng vui vẻ gì, mà Bùi Nghiễn Lễ có năng lực, sau này tiền muốn kiếm bao nhiêu chẳng được.”



Thương Thương im lặng một lúc rồi khẽ nói:



“Bùi Nghiễn Lễ không có tiền cũng không sao, chị có tiền mà.”



Thẩm Phàm Tinh nhìn cô đầy sửng sốt:



“Trời ơi, não yêu đương đáng sợ thật.”







Những ngày sau đó, Bùi Nghiễn Lễ mỗi chiều đều đến gặp Thương Thương một lần.



Có hôm bận rộn thì chỉ cùng ăn cơm ở nhà hàng gần khu nhà, hoặc ra công viên gần đó đi dạo.



Dù không làm gì, chỉ cần ngồi nắm tay nhau trên ghế đá mười phút cũng thấy đủ.



Vì chuyện này mà Thẩm Phàm Tinh thường xuyên trêu chọc cô.



Cô nói Thương Thương và Bùi Nghiễn Lễ yêu nhau cứ như hai ông bà cụ già.



Nhưng Thương Thương lại rất thích kiểu quan hệ nhẹ nhàng này — không vội vã, không áp lực. Trước những lời trêu ghẹo vô tình của Thẩm Phàm Tinh, cô cứ giả vờ điếc.



Đến tháng mười hai, thời tiết lạnh hơn, Thương Thương cũng hoàn toàn hồi phục, bắt đầu bận rộn trở lại.



Gần đây ở Bắc Kinh hiếm khi có tuyết, chỉ có lạnh khô lạnh buốt.



Thỉnh thoảng có tuyết, còn chưa kịp rơi xuống đất đã tan thành nước.



Trời lạnh, Thẩm Phàm Tinh lại dọn về ở cùng Thương Thương, cô nói ở với trợ lý nhỏ chẳng có cảm giác gia đình gì cả.



Cô quay về, nhà lập tức trở nên náo nhiệt.



Khương Tri Tri mỗi ngày đều về đúng giờ, cùng Chu Tây Dã chuẩn bị cơm tối cho hai đứa con.



Thương Thương ăn ít, còn Thẩm Phàm Tinh thì ngược lại — ăn khỏe, ăn ngon mà lại thuộc dạng ăn mãi không béo.



Khương Tri Tri xem dự báo thời tiết thấy có tuyết, liền bàn với Chu Tây Dã tối nay ăn lẩu bằng nồi đồng — cả hai cô gái đều thích món này.



Thẩm Phàm Tinh thấy có lẩu thì lén chạy đi mua vài chai bia.



Khương Tri Tri dở khóc dở cười:



“Con muốn uống bia thì nói với mẹ một tiếng, nhà còn sẵn đó.”



Thẩm Phàm Tinh rót một ly cho mỗi người:



“Nhà hết bia rồi, mà Thương Thương không uống được rượu mạnh, uống tí bia là được.”



Thương Thương ôm ly bia:



“Đổ ít thôi, ít thôi, chị uống bia cũng không giỏi đâu.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Phàm Tinh chỉ rót cho cô nửa ly, còn bố mẹ đều rót đầy.



Khương Tri Tri cũng hòa vào không khí, phối hợp với sự náo nhiệt của Thẩm Phàm Tinh.



Thời gian này khiến bà gần như quên mất mọi thứ — giống như nhà mình thật sự có hai cô con gái vậy.



Chu Tây Dã và Khương Tri Tri có thói quen sau bữa tối sẽ xuống lầu đi dạo. Nhân lúc tuyết chưa rơi, hai người lại xuống phố tản bộ.



Thương Thương chống cằm nhìn Thẩm Phàm Tinh, người đang một tay ôm ly bia, một tay cầm đũa gắp thịt trong nồi lẩu:



“Em còn ăn nữa à? Em đã uống năm chai rồi đó.”



Dù không say, thì bụng cũng phải căng lắm rồi chứ?



Thẩm Phàm Tinh cười hì hì:



“Không sao, nếu chị chịu uống cùng em, em còn có thể uống thêm năm chai nữa.”



Thương Thương vội vàng xua tay:



“Chị chịu không nổi đâu, thật sự không uống nổi. Nhưng chị thắc mắc là, em ăn nhiều vậy sao mà không mập nổi?”

Hạt Dẻ Rang Đường



Thẩm Phàm Tinh nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc:

“Có lẽ… kiếp trước em c.h.ế.t đói, nên kiếp này ăn bao nhiêu cũng không thấy no.”



Thương Thương không tin:



“Em lúc nào cũng chỉ biết dỗ dành chị thôi.”



Thẩm Phàm Tinh lại bỏ thêm nửa đĩa thịt vào nồi, rồi chăm chú nhìn Thương Thương một lát:



“Em nói thật đấy, hồi trước em từng đói đến mức cồn ruột, nên bây giờ trân trọng từng bữa ăn.”



Nói xong còn lắc đầu ra vẻ già đời:



“Thôi bỏ đi, trẻ con như cậu không hiểu đâu.”



Thương Thương nhìn bộ dạng già mồm của cô, không nhịn được bật cười:



“Bảo sao Chu Tri Uẩn lại thích em. Nếu chị là con trai, chắc cũng thích em mất.”



Thẩm Phàm Tinh chẳng thèm nghĩ ngợi đã từ chối ngay:



“Không được, giữa chúng ta, chỉ có thể là em làm nam, còn chị như thỏ con vậy, phải để em bảo vệ.”



Thương Thương nhìn Thẩm Phàm Tinh vui vẻ như vậy, hỏi:



“Em có nhớ Chu Tri Uẩn không?”



Thẩm Phàm Tinh khựng lại một chút, thành thật gật đầu:



“Có chứ, ngày nào em cũng nhớ. Nhưng chẳng còn cách nào khác. Anh ấy không thể về được, mà dạo này lại rất bận, em cũng không thể đến tìm anh ấy.”



Nói rồi, hiếm khi thấy cô trở nên u sầu:



“Đã mấy ngày nay bọn em chưa liên lạc rồi, chắc lại đi làm nhiệm vụ.”



Thương Thương nắm lấy tay cô:



“Công việc của họ là vậy mà. Nếu tối nay có tuyết, mai mình đi Di Hòa Viên ngắm tuyết nhé, chị chụp ảnh cho em, tay nghề của chị không tệ đâu.”



Thẩm Phàm Tinh suy nghĩ một lát:



“Chị chụp chắc không đẹp bằng Trần Thạc, hay là gọi anh ấy đi chụp cho chúng ta?”



Thương Thương dở khóc dở cười:



“Vậy không ổn lắm đâu. Trần Thạc lo xong việc công ty còn phải lo chuyện riêng của sếp, chẳng phải hơi quá đáng sao?”



Thẩm Phàm Tinh phẩy tay:



“Yên tâm, Trần Thạc cầu còn chẳng được ấy chứ. Chị gọi cả Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni đi cùng cho xôm tụ.”



Thương Thương vẫn hơi ngần ngại:



“Được, nếu Trần Thạc không thấy phiền thì chúng ta đi hết.”



Thẩm Phàm Tinh lại tự rót thêm một ly bia, thổi lớp bọt phía trên:



“Chị gọi cả Bùi Nghiễn Lễ đi luôn đi, mọi người cùng nhau đông vui mà.”



Thương Thương cũng không phản đối:



“Được thôi, tiện thể gọi luôn cả Nghiêm Siêu. Anh ta thích Manh Manh, coi như cho anh ta cơ hội.”



Thẩm Phàm Tinh liếc nhìn Thương Thương – con bé này thật dễ lừa, bị bán còn giúp người ta đếm tiền nữa chứ.



Chờ Thương Thương gửi tin xong, Thẩm Phàm Tinh cũng lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Bùi Nghiễn Lễ:



“Xong rồi, đợi tuyết rơi thôi.”



Thương Thương chống cằm nhìn Thẩm Phàm Tinh vừa uống bia vừa ăn thịt, lâu lâu lại ngó ra cửa sổ. Chợt cô “ồ” lên một tiếng, chạy vội tới bên cửa kính, áp mặt vào lớp kính nhìn ra ngoài.



Thấy từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, cô reo lên:



“Phàm Tinh! Mau tới đây! Tuyết rơi rồi kìa!”



Thẩm Phàm Tinh híp mắt nhìn Thương Thương đang vui mừng khôn xiết – con bé ngốc này, ngày mai đang có một bất ngờ cực lớn chờ chị đấy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com