Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái

Chương 100



Đến giờ làm việc, vừa thấy Đỗ Tiểu Oánh xuất hiện, có người lập tức chú ý đến sợi dây buộc tóc mới tinh trên b.í.m tóc của cô, đôi mắt đầy ghen tỵ:

“Mẹ của Đại Nha, dây buộc tóc này đẹp quá, chắc đắt lắm hả?”

Nhị Nha lanh lảnh nói: “Thím, cái này là ba cháu mua riêng cho mẹ cháu đó.”

“Thật hay giả thế?”

“Tất nhiên là thật rồi!”

Bà cụ Tống âm thầm chửi rủa: “Đồ không biết xấu hổ, chỉ biết quấn lấy đàn ông!”

Lưu Lan Hoa thì ghen đến đỏ cả mắt, nghiến răng mắng:

“Đồ tiện nhân mất mặt, lão nhị đúng là bị cứt chó che mờ mắt rồi!”

...

Bị ánh mắt ghen tỵ của mọi người nhìn chằm chằm, mặt Đỗ Tiểu Oánh hơi nóng lên, nhưng trong lòng lại dâng lên niềm hãnh diện, cô mỉm cười gật đầu:

“Lúc Quốc Lương nhà tôi mua dây buộc tóc cho mấy đứa nhỏ, tiện thể mua cho tôi một cái.”

Triệu Hồng Đào nhìn đầy ngưỡng mộ:

“Đẹp thế này, chắc chắn là anh Quốc Lương cố ý mua cho chị dâu đó, chị đừng khiêm tốn nữa.”

“Ai da, nhìn chồng người ta vừa thương vợ vừa mua hết cái này đến cái kia cho vợ, về nhà còn biết giặt giũ nấu nướng, lại so với cái lão c.h.ế.t tiệt nhà tôi, vừa bước chân về đến nhà đã nằm bẹp ra, lười chảy thây như cóc ghẻ, phải đá mới chịu động.”

“Đúng đó, mẹ của Đại Nha số thật tốt, chồng vừa có bản lĩnh, lại lo cho gia đình, con cái thì hiểu chuyện ngoan ngoãn...”

Nghe xung quanh các bà vợ xì xào khen ngợi, khoé môi Đỗ Tiểu Oánh suýt nữa không kìm được cong lên, trong lòng càng cảm thấy chồng mình – đồng chí Tống Quốc Lương – đúng là cái gì cũng tốt!

Lưu Đại Cước cười híp mắt, lấy khuỷu tay huých nhẹ Đỗ Tiểu Oánh, nhỏ giọng trêu:

“Công nhận nha, đàn ông tốt như chồng cô, mười dặm tám làng cũng khó mà tìm ra được, cô đúng là nhặt được bảo vật, cứ việc mà cười thầm đi.”

Đỗ Tiểu Oánh nhướng mày:

“Tôi đây cũng mười dặm tám làng khó tìm ra được đấy, muốn vui thì cũng nên là anh ta vui mới đúng, vì anh ta cưới được một người vợ vừa có bản lĩnh vừa tháo vát như tôi cơ mà.”

“Hahaha... nói cũng đúng, hai người đều là thứ hiếm có khó tìm, bảo sao lại thành vợ chồng!” Lưu Đại Cước cười ha hả.

“À đúng rồi, cái dây buộc tóc đó có đắt không? Nếu không đắt, tôi cũng muốn mua cho con gái Nguyệt Nha với Đậu Nha nhà tôi mỗi đứa một cái.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Loại rẻ nhất, một xu một cái thôi, để Quốc Lương nhà tôi mua giúp cho.”

“Được! Mua cho tôi hai cái nhé.” Lưu Đại Cước nghiến răng, cũng muốn làm con gái mình vui.

...

“Trời ạ, mệt c.h.ế.t đi được ~ sớm biết đi xuống nông thôn lại biến thành cảnh mặt hướng đất, lưng hướng trời thế này, có đánh c.h.ế.t tôi cũng chẳng đi nữa.”

“Chị họ, chuyện đã rồi, đừng nói vậy nữa, cẩn thận để bà con nghe thấy thì lại không vui đâu.”

Trương Nhàn bĩu môi, mặt dài ngoẵng, miễn cưỡng bị em họ kéo đi tiếp tục làm việc.

Lưu Đại Cước cau mày:

“Lũ nữ thanh niên trí thức yếu ớt này, nói như thể bọn tôi đang năn nỉ họ xuống đây không bằng, nhìn cái đám việc họ làm kìa...”

Đỗ Tiểu Oánh liếc về phía đôi chị em họ không xa, cố ý cất cao giọng:

“Hắc Muội, chị còn nhớ chuyện mấy năm trước ở đại đội số 5 không?”

Lưu Đại Cước ngẩn ra một chút, rồi cũng liếc mắt nhìn về phía đó, phối hợp đáp:

“Nhớ chứ, sao lại không nhớ. Nhà đó tâm địa xấu xa, thấy nhà thanh niên trí thức thành phố có tiền có thế, cố tình bày mưu để nam thanh niên trí thức và con gái nhà mình ngủ chung, rồi dàn cảnh bắt gian tại chỗ. Nam thanh niên sợ bị đánh chết, chỉ còn cách chấp nhận cưới con gái nhà họ...”

“Chuyện như vậy chúng ta thấy quá nhiều rồi!” Đỗ Tiểu Oánh thở dài, “Thế nên, có lúc cũng không nên khoe khoang quá, dễ bị kẻ xấu nhòm ngó lắm!”

Ngoài đồng, hai gương mặt lập tức trắng bệch, không còn giọt máu, trong lòng run rẩy sợ hãi.

...

Buổi chiều, sau khi tỉnh dậy, Tống Quốc Lương liền đẩy xe kéo lên núi, tranh thủ trước khi tan ca đã chất đầy một xe củi mang về nhà.

Đợi vợ con tan làm về, anh đã nấu cơm xong, ngay cả gà cũng cho ăn rồi.

Nhìn vợ con ríu rít trở về, ánh mắt anh dừng lại ở sợi dây buộc tóc nhạt màu khẽ đung đưa trên b.í.m tóc của vợ, khóe môi bất giác nở nụ cười:

“Mệt rồi phải không, mau rửa tay rồi ăn cơm đi.”

Nhìn chồng khéo léo múc cơm, Đỗ Tiểu Oánh cười trêu:

“Đồng chí Tống Quốc Lương, anh có biết bây giờ trong đại đội người ta gọi anh là gì không?”

“Gọi là gì?” Tống Quốc Lương nhìn vợ.

“Ông chồng ba rửa!” Đỗ Tiểu Oánh cười tít mắt nhìn chằm chằm biểu cảm của chồng, “Anh có biết tại sao không?”