“Bà, bà đừng lo. Ý con là, mình đến đơn vị của chú hai gây chuyện, để chú hai mỗi tháng phải ngoan ngoãn nộp một nửa tiền lương về nhà.”
“Cái… cái này có được không?” Hai mắt bà cụ Tống sáng rực lên.
“Bà yên tâm đi, trước tiên mình phải dỗ dành chú hai cho khéo, nếu thật sự không dỗ được, thì mới bất đắc dĩ dùng cách này.”
Cả nhà họ Tống tràn đầy mong chờ, đồng loạt nhìn về phía ông cụ Tống đang ngồi trên giường đất rít tẩu thuốc, chờ ông lên tiếng.
Ông cụ Tống chậm rãi nhả một hơi khói, nhíu mày, trầm giọng nói:
“Không được. Lão nhị vốn là kiểu ăn mềm không ăn cứng, làm vậy chỉ phản tác dụng thôi, cứ từ từ tính cách khác.”
“Ông già—”
Bị chồng lườm một cái, bà cụ Tống đành ngậm ngùi ngậm miệng, kéo bộ mặt đầy nếp nhăn ra vẻ không cam lòng.
Hôm sau, sáng sớm, Đỗ Tiểu Oánh đã ra bờ sông lấy mớ cá nhỏ trong gùi từ hôm qua. Nhìn thấy mấy con cá nhỏ còn sống nhảy loi choi, cô vui đến mức miệng cười không khép lại.
“Có chuyện gì mà vui thế, từ xa đã nghe rồi.”
“Mẹ ơi, ba cũng mua cho tụi con dây buộc tóc đỏ thật đẹp.” Mấy chị em lắc lắc b.í.m tóc khoe dây buộc mới.
“Đẹp quá chừng~” Ngũ Nha vừa nói vừa véo lấy chỏm tóc ngắn của mình.
Đỗ Tiểu Oánh cúi xuống hôn lên gương mặt mềm mại của Ngũ Nha, cười ngọt ngào:
“Ôi chao ~ mấy cô công chúa ngoan của mẹ xinh quá! Y như tiên nữ trên trời vậy đó.”
Đại Nha ngượng đỏ cả mặt, mím môi cười khẽ.
Nhị Nha, Tam Nha thì vui vẻ lắc lắc b.í.m tóc tết có dây buộc đỏ.
Tứ Nha, Ngũ Nha thì đắc ý lắc lắc mấy chỏm tóc ngắn, miệng cười toe toét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Quốc Lương vừa cười vừa đi tới, cúi đầu nhìn gương mặt vợ mấy hôm nay trông có phần hồng hào hơn. Anh lấy từ túi áo công nhân ra hai sợi dây buộc tóc màu trắng nhạt, đưa cho cô:
“Vợ à, cái này cho em nè.”
Đỗ Tiểu Oánh cau mày, không chút do dự từ chối:
“Tôi lớn tuổi thế này rồi, mang ra ngoài chẳng phải để người ta cười sao. Đưa cho—”
Tống Quốc Lương chẳng nói nhiều, trực tiếp đưa tay buộc lên tóc vợ. Động tác có phần vụng về, cột lệch cả sang một bên.
Đỗ Tiểu Oánh bất ngờ bị chồng kéo vào lòng, toàn thân lập tức bị hơi thở nam tính vây quanh. Ánh mắt cô d.a.o động, môi mím lại đầy gượng gạo.
“Đẹp lắm!” Tống Quốc Lương cúi đầu, từng chữ từng chữ khen ngợi.
Bị giọng nói trầm thấp, từ tính của chồng phả vào tai, đôi tai cô nóng bừng, cả đầu cũng choáng váng. Cô mở to mắt, kinh ngạc đối diện với ánh mắt đen sâu thẳm đầy sắc bén của anh.
“Mẹ ơi, đẹp lắm!”
Đỗ Tiểu Oánh lườm mấy cô con gái đang hùa theo, đưa tay muốn tháo dây buộc tóc xuống. Nhưng cổ tay đã bị người đàn ông nắm chặt.
Ánh mắt Tống Quốc Lương nóng rực, yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói khàn khàn:
“Đừng tháo, đẹp lắm!”
Mặt Đỗ Tiểu Oánh lập tức đỏ bừng. Cô vội hất tay chồng ra, chạy vội ra ngoài: “Em… Em đi hái ít hành.”
Đại Nha vội gọi với theo: Mẹ ơi, trong nhà có hành rồi mà!”
Tam Nha cười hì hì: “Chị cả, mẹ mình ngại đó nha~”
Tống Quốc Lương hắng giọng một cái, vành tai cũng hơi đỏ lên:
“Coi chừng mẹ các con giận bây giờ!”
Đỗ Tiểu Oánh: “.....”