Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái

Chương 57



Đại đội trưởng Triệu Lôi bồn chồn, khoanh tay đi đi lại lại, thi thoảng nheo mắt quan sát.

Con đường đất xám giữa những cánh đồng xanh mướt đôi bên thỉnh thoảng bị gió cuốn lên một làn bụi nhỏ, trên đường xuất hiện hai điểm đen xa xa.

Khi hai điểm đen càng lúc càng lớn, một cặp dáng người cao thấp khác nhau đi từ xa tới.

“Có phải vợ Quốc Lương và Kiến Quốc không?” Đại đội trưởng Triệu Lôi nheo mắt, lớn tiếng gọi.

“Đúng! Đại đội trưởng là chúng tôi đây.” Vương Kiến Quốc vừa vẫy tay vừa đáp lớn.

Khi hai người đi gần, Triệu Lôi vội vàng quan sát nét mặt họ, thấy đôi mắt và khóe miệng đều rạng rỡ niềm vui, dò hỏi: “Vượt qua rồi chứ?”

Hai người đồng thời gật đầu, “Ừ.”

“Tốt, tốt, tốt.” Đại đội trưởng Triệu Lôi cười lộ răng, vung tay lung tung, gương mặt sạm đen ánh lên niềm hứng khởi, giọng nói nghẹt lại vì vui mừng.

“Đi thôi, đi thôi, giờ chúng ta đi nhận máy cày, từ nay trở đi, đại đội Khoảng 18 cũng là đại đội có máy cày rồi, năm nay nộp kho chắc chắn sẽ đứng nhất…”

Vào đến công xã, hai người đứng ở cổng trong bóng râm chờ.

Đúng lúc Đỗ Tiểu Oánh nghĩ chắc còn phải làm nhiều thủ tục, Đại đội trưởng Triệu Lôi dẫn ra một người đàn ông mặc áo xanh, quần đen, trông như lãnh đạo, chỉ vào hai người giới thiệu:

“Chủ nhiệm, đây là lái máy cày của đại đội chúng tôi: Vương Kiến Quốc và đồng chí Đỗ Tiểu Oánh.”

Triệu Lôi vội nói thêm: “Đây là Chủ nhiệm Trương của công xã, nghe nói đại đội Khoảnh 18 của chúng ta có một nữ lái máy cày, đặc biệt ra xem.”

“Chủ nhiệm Trương, chào anh ạ.”

Đỗ Tiểu Oánh, đã sống qua hai đời, gặp lãnh đạo không hề bối rối, mỉm cười tự tin, không khúm núm.

“Tốt, tốt, tốt, thời đại mới, diện mạo mới, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời không chỉ là khẩu hiệu, đồng chí Đỗ đã làm gương tốt, hy vọng đồng chí tiếp tục cố gắng, nỗ lực hơn nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chủ nhiệm Trương gật đầu, ánh mắt đầy khâm phục, quay đi nói vội: “Được rồi, tôi không làm phiền nữa, mọi việc ổn thì các đồng chí đi làm việc thôi.”

“Sao chị không hề hoảng chút nào vậy? Tôi vừa nãy căng thẳng c.h.ế.t đi được.” Vương Kiến Quốc nhỏ giọng hỏi.

Đỗ Tiểu Oánh nhướng mày: “Hoảng gì? Lãnh đạo cũng chỉ có hai mắt một mũi, cũng là người thôi, có gì phải lo.”

Vương Kiến Quốc cười hì hì: “Lý là như vậy, nhưng… tôi vẫn không khỏi căng thẳng.”

Sân để máy cày

Nhìn chiếc máy cày mới toanh màu đỏ tươi, Đại đội trưởng Triệu Lôi vừa thích thú vừa cẩn thận chạm vào, rồi vội rút tay, sợ chai tay làm trầy xước, gương mặt vừa đen vừa đỏ vì phấn khích, đôi mắt nhỏ lấp lánh nhìn hai người, ý tứ trong mắt rõ ràng.

Hai người nhìn nhau, Vương Kiến Quốc hơi ngại, gãi đầu: “Đại đội trưởng, vợ Quốc Lương học giỏi hơn tôi, về nhà để vợ Quốc Lương lái đi.”

“Vợ Quốc Lương?”

“Tốt!” Đỗ Tiểu Oánh nói, giậm chân, nhẹ nhàng ngồi vào ghế lái, cười tươi vẫy tay: “Đại đội trưởng, Kiến Quốc, lên xe thôi.”

Liếc mắt thấy nhóm công nhân công xã tò mò nhìn vào cửa, chị hiểu ý, quay sang hai người trên thùng xe phía sau: “Ngồi yên, đi thôi.”

“Tù tù tù——”

Triệu Lôi căng thẳng nuốt nước bọt, hai bàn tay nắm chặt các thanh trước sau.

“Trời ơi, nữ đồng chí này lái máy cày thật sự rất giỏi, quá mạnh mẽ.”

“Nữ đồng chí này là người đầu tiên và duy nhất trong huyện, thật sự làm rạng danh phụ nữ chúng ta.”

“Không chỉ ở huyện, toàn thành phố cũng chưa từng nghe có nữ lái máy cày, đây là lần đầu tiên.”

“Chậc chậc chậc… Cô nàng này giỏi quá, chắc ông chồng ở nhà bị chèn ép chẳng còn địa vị gì đâu.” Một người đàn ông thốt lên.