Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái

Chương 58



Trong sự chú ý tò mò của nhiều người trong công xã, Đỗ Tiểu Oánh vững vàng lái chiếc máy cày ra khỏi công xã, “thình thịch thình thịch” lái một mạch về phía đại đội.

Thời đại này, nhiều nơi ở huyện vẫn còn đường đất, chứ đừng nói là nông thôn, máy cày đi trên những con đường đất đầy ổ gà, lắc lư xóc nảy cực kỳ.

Thỉnh thoảng gặp một hố to, Đỗ Tiểu Oánh bị bay lên khỏi ghế, cảm giác như đi tàu lượn siêu tốc, còn có cảm giác mất trọng lượng.

“Thình thịch thình thịch....”

Máy cày dừng lại vững vàng dưới gốc cây trứng cá già ở đầu làng, lập tức bị đám người lớn và trẻ nhỏ chạy tới từ sớm bao quanh.

Ai nấy đều phấn khích reo hò.

“Máy cày, máy cày của đại đội chúng ta.”

“Trời ơi, cái cục sắt này to quá nhỉ.....”

Đỗ Tiểu Oánh cất chìa khóa máy cày, nhảy xuống ghế, quay lại nhìn Đại đội trưởng Triệu Lôi có vẻ tái nhợt, khẽ ho một tiếng.

“Đại đội trưởng, anh không sao chứ?”

Đại đội trưởng Triệu Lôi khoanh tay ra sau, trụ vững trên đôi chân như đứng trên bông, vẫy tay.

“Khục, không sao đâu, tôi có thể chuyện gì.”

Bên cạnh, Vương Kiến Quốc lén liếc nhìn, khẽ xoa m.ô.n.g vừa bị rung xóc.

“Mẹ Đại Nha, cô giỏi thật, thế là lái máy cày về tới đây sao?”

“Ôi, đại đội trưởng, ngồi máy cày cảm giác thế nào?”

“Chắc mát lắm, giỏi thật đấy.”

“Chuyện đương nhiên, cũng không biết lúc nào tôi cũng được ngồi thử, nằm mơ đều có thể cười tỉnh.”

Đám người bàn tán ồn ào, bao quanh máy cày và ba người, mỗi người đưa tay muốn sờ nhưng lại ngần ngại.

Nhìn mọi người cẩn thận sợ làm hỏng máy, Đỗ Tiểu Oánh thở dài, nhớ lại kiếp trước mình cũng từng như vậy.

“Được rồi, mọi người đừng ồn ào nữa, đừng chắn đường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đại đội trưởng Triệu Lôi lên tiếng, mọi người lặng lẽ lùi lại một bước.

“Lùi thêm chút nữa.”

Mọi người lại đồng loạt lùi thêm hai bước.

Đỗ Tiểu Oánh cạn lời “....”

“Chị ơi, mẹ em giỏi thật!”

Những chị em không chen vào được đứng cùng nhau, Nhị Nha vừa nhảy vừa vươn cổ nhìn vào trong.

Đại Nha ánh mắt sáng lên, gật đầu mạnh mẽ.

“Cục sắt to thế, trong tay mẹ nó dừng là dừng luôn.”

Người nhà họ Tống nhìn Đỗ Tiểu Oánh đầy tự hào, mặt mày từng người một khó coi, ganh tị tới mức muốn cắn nát răng.

Bà cụ Tống nhăn mặt già.

“Chẳng qua cũng chỉ là lái cục sắt, có gì to tát đâu.”

Lưu Lan Hoa tức giận.

“Chỉ vừa hai lần đã lừa hết các người rồi, đúng là chưa thấy qua việc đời, không biết gì hết.”

“Con đ.ĩ không an phận, chỉ biết mắt đi mày lại với đàn ông, chắc học được lái máy cày cũng là dùng mánh khóe không sạch sẽ.”

“Đúng, còn đi bầu phiếu cho nó nữa, bây giờ nó thành thợ lái máy cày ăn lương công, mấy người ngu ngốc mà vẫn vui mừng.”

Nghe mấy người nhà họ Tống ngày càng độc ác, những người xung quanh không chịu nổi, đồng loạt lên tiếng bênh vực.

“Các người giỏi thì lên mà làm đi, nếu có thể lái máy cày, tôi lập tức tháo đầu làm quả bóng cho các người đá.”

“Nhìn kìa, trời ơi, trên trời có một con bò đang bay!”

“Hahaha... nhà họ Tống thì cái gì cũng dở, nhưng khoác lác thì số một.”

“Nói mò, rõ ràng là họ chanh chua, biết chì chiết người nhất, nhìn xem mẹ Đại Nha hiền lành vậy mà bị dồn đến thế nào.”