Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái

Chương 72



Thím Triệu vội vàng, “Con bé này, sao không nói sớm, đi nhanh đi nhanh!”

Đỗ Tiểu Oánh theo sau thím Triệu với nét mặt hốt hoảng, vội vã quay về nhà, nhìn thím Triệu bận rộn chạy tới chạy lui trong sân, lòng cảm thấy vừa ấm áp vừa chua xót.

“Không sao đâu, chắc bị lạnh một chút thôi, chú ý một chút là ổn.”

Đỗ Tiểu Oánh cười, kéo thím Triệu vào nhà, “Làm cháu sợ hết cả hồn, lại còn làm thím phải chạy một chuyến, vào nhà ngồi nghỉ, uống nước chút đi.”

Thím Triệu vừa định từ chối thì thấy Đại Nha bê một cái chén trà nước, đành cắn răng bước vào căn nhà cũ của gia đình lão địa chủ cũ.

“Bà Triệu, uống nước ạ.”

“Ôi, Đại Nha ngoan quá.”

Thím Triệu vừa run vừa ôm chén uống gần hết, đến khi nuốt xong mới nhận ra vị ngọt dịu nhẹ.

“Nhanh lên, chậm chạp cái gì thế!”

“Mẹ, sao không tự đi, sao nhất định phải kéo con theo, con sợ lắm~” Lưu Lan Hoa miễn cưỡng bị kéo tới.

Bà cụ Tống nắm chặt cánh tay con dâu lớn, trợn mắt, “Con không đi cùng mẹ, mẹ một mình sao được.”

“Đồ khốn, để mày tự đắc, không g.i.ế.c được mày….” Bà cụ Tống ngồi xổm trước cửa, nhanh tay đào hố, run run quẳng con búp bê nhọn đầy gai vào, vừa lẩm bẩm nguyền rủa.

“Các người… đang làm gì thế?” Đỗ Tiểu Oánh vừa đưa thím Triệu ra ngoài thì bắt gặp cảnh này, giật mình hốt hoảng.

“Á——”

Ngồi xổm trước cửa, bà cụ Tống sợ hãi ngã một m.ô.n.g xuống đất, mặt tái mét, môi run lập cập.

“Không liên quan đến tôi, toàn là ý của bà nội tôi.” Lưu Lan Hoa sợ tới mức hai chân mềm nhũn, lăn lộn mà chạy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà cụ Tống nghiến răng chửi thầm, đứng lên định chạy.

“Đợi đã!” Tống Quốc Lương một tay kéo cánh tay mẹ lại.

Đỗ Tiểu Oánh xới đất nơi vừa bị đào lên, nhặt thứ gì đó trong hố, mặt tái nhợt, loạng choạng vài bước.

“Mẹ! Sao mẹ có thể làm hại con như thế này?!”

Đỗ Tiểu Oánh ôm mặt khóc, “Thím, thím phải giúp con chứng minh, bà nội thật sự tàn nhẫn, lại bày trò độc ác nguyền rủa con.

Con… nếu con có chuyện gì, bỏ lại chồng và các con, thì sao đây?”

Mặt thím Triệu khó coi, “Bà… thật là điên rồ!”

“Tôi… Tôi…” Bà cụ Tống lắp bắp, mồ hôi đổ ra khắp đầu.

“Bắt quả tang còn chối cãi nữa à? Mẹ làm con thất vọng quá!” Tống Quốc Lương mặt đen sầm, cụp mắt nhìn mẹ đang kêu oan, “Đi với con đến nhà đại đội trưởng!”

Trong màn đêm mờ tối, trước cửa nhà đại đội trưởng đã tụ tập khá đông người, đang mượn ánh trăng len lén ngó qua nhìn.

Đỗ Tiểu Oánh kéo bà cụ Tống đang muốn rụt đầu vào cổ, giọng nghẹn, “Mọi người giúp phân xử, hôm nay tình cờ gà nhà tôi bị tiêu chảy, nhờ thím Triệu xem, ra ngoài liền gặp mẹ chồng tôi lén lút, mọi người đoán xem mẹ chồng tôi đang làm gì?”

Tống Quốc Lương cười khổ, đầy đau xót, “Mẹ, sao mẹ không chịu để con cái sống yên ổn, lại dùng trò hình nhân nguyền rủa độc ác hại Tiểu Oánh!”

“Bao năm qua, tôi một mình lo toan trong ngoài, chăm sóc cha mẹ chồng, không có công lao cũng có khổ lao, cuối cùng lại bị đối xử thế này.

Cha mẹ chồng trước định bán Đại Nha để lấy sính lễ cho cháu trai, tôi sợ nếu không tách ra thì một ngày nào đó, con gái tôi mang nặng đẻ đau mười tháng sẽ bị họ bán đi…”

Mấy mẹ con nhị phòng nhà họ Tống, trước kia sống ở nhà họ Tống, cả làng đều rõ, giờ cũng không khỏi xót xa và giận dữ.

Thím Triệu thở dài, nếu con gái bị gia đình chồng bắt nạt đến thế, bà cũng sẽ cầm d.a.o phay mà liều mạng.

“Đại đội trưởng, bà cụ Tống công khai mê tín dị đoan, dùng bùa chú hại người, còn có Lưu Lan Hoa chạy theo làm tay sai, mong đại đội trưởng đứng ra giải quyết giúp tôi.”