“Còn có chuyện của Lưu Lan Hoa nữa à?” Đại đội trưởng Triệu Lôi nhức đầu đến mức như muốn nổ tung, quay đầu nhìn về phía mẹ mình.
Thím Triệu sắc mặt cũng chẳng khá hơn:
“Lúc vợ Quốc Lương tiễn mẹ ra ngoài, thì vừa hay thấy mẹ con nhà đó lén lút. Lưu Lan Hoa thì chột dạ bỏ chạy.”
“Trụ Tử, con đi gọi hết người nhà lão Tống sang đây, cứ nói là do cha bảo.”
“Vâng thưa cha.” Đại đội trưởng nhà họ Triệu – con trai cả Triệu Trụ Tử đáp một tiếng, rồi lao thẳng ra khỏi đám đông.
Đại đội trưởng đưa mắt nhìn bà cụ Tống đang nằm trên đất vừa khóc vừa kêu oan, gương mặt ông lạnh đến mức như nhỏ được nước.
Đỗ Tiểu Oánh nghẹn ngào kể lại mọi chuyện, cúi đầu lau nước mắt.
“Nhà họ Tống các người sao lại nhìn không nổi nhà nhị phòng được yên ổn? Còn nghĩ ra mấy trò độc ác như thế này nữa.”
“Nếu không phải Quốc Lương từ nhỏ lớn lên trước mắt mọi người, thì tôi còn tưởng nó chẳng phải con ruột nhà các người. Từ nhỏ—”
“Con mẹ nó, mày nói cái chó má gì đấy! Quốc Lương không phải do tao đẻ thì là ai? Còn dám ba hoa bậy bạ, tao xé cái mồm mày ra!” Bà cụ Tống bật dậy, gân cổ lên mà chửi loạn.
Thấy bà cụ Tống kích động khác thường, Đỗ Tiểu Oánh khẽ nheo mắt, trong lòng thoáng dâng lên một cảm giác khác lạ. Còn chưa kịp nghĩ cho thông thì đã nghe thấy giọng Trụ Tử truyền đến:
“Cha, người nhà họ Tống tới rồi.”
Lưu Lan Hoa thấy tình hình này thì hồn vía bay hết, đôi chân mềm nhũn, lập tức bán đứng bà cụ Tống để tự gỡ mình ra.
“Đại đội trưởng, chuyện này tuyệt đối chẳng liên quan gì đến tôi, đều là mẹ tôi cứ nhất quyết lôi kéo tôi. Tôi thực sự không biết gì cả…”
Bà cụ Tống tức đến mức bốc khói, quay sang Lưu Lan Hoa liền là một trận đ.ấ.m đá:
“Đồ của nợ, tao xé cái mồm mày ra!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lưu Chiêu Đệ! Ngừng tay! Đây không phải chỗ để bà làm loạn!” Đại đội trưởng quát lớn, vung tay ra hiệu cho đám phụ nữ xung quanh nhào vào can ngăn.
Một nhóm đàn bà phải vất vả lắm mới tách được mẹ chồng nàng dâu đang chửi mắng, đánh đập túi bụi kia ra.
“Bà già, bà làm ra cái trò gì thế này!” Ông cụ Tống tức giận như hận sắt chẳng thành thép.
“Giờ còn lôi cả vợ thằng cả vào, đúng là già nên hồ đồ rồi!”
Bà cụ Tống lập tức xìu xuống, ngồi bệt trên đất.
Tống lão đại trừng mắt:
“Lão nhị, chú để mặc vợ mình bắt nạt mẹ sao? Chuyện có tí xíu mà gây ầm ĩ đến mức này! Mau kéo con vợ không hiểu chuyện của chú về ngay, mất mặt quá!”
Trong đầu Tống Quốc Lương chợt thoáng hiện cảnh vợ con mình trong mơ bị áp bức, bị chửi đánh. Đôi mắt anh đỏ ngầu, tung một cú đ.ấ.m khiến Tống lão đại – kẻ còn đang đứng trên điểm cao đạo đức ngã nhào, rồi gằn giọng cảnh cáo:
“Tống Quốc Đống, bớt dùng đạo hiếu để ép tôi! Tôi không ăn chiêu này! Sau này quản chặt vợ anh, bằng không… Tôi sẽ cho anh biết thế nào là sống không bằng chết!”
Đỗ Tiểu Oánh mềm lòng, sống mũi cay cay, mắt hoe đỏ.
Giọng đàn ông lạnh lẽo, sắc bén như d.a.o găm, khiến Tống lão đại nuốt nước bọt, chẳng dám nhìn vào ánh mắt đỏ ngầu đầy sát khí của lão nhị nữa.
Ngay cả ông cụ Tống cũng bị khí thế đáng sợ của con trai làm cho khiếp sợ, sắc mặt âm trầm:
“Lão nhị, có gì thì nói cho đàng hoàng, sao lại động tay với anh cả!”
“Còn bà nữa, lão bà tử, bà hồ đồ vừa thôi!”
Bà cụ Tống ủ rũ cúi đầu, giọng khàn khàn như bễ rách:
“Tất cả là lỗi của tôi, không liên quan gì đến con dâu. Muốn phạt thì phạt tôi…”
Chạm vào ánh mắt đục ngầu nhưng ẩn chứa tinh quang của ông cụ Tống, trong lòng Đỗ Tiểu Oánh không kìm được một trận lạnh lẽo.