Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái

Chương 83: Có cắn nát răng cũng mua không nổi



Trên mặt Đỗ Tiểu Oánh thoáng lộ vẻ vui mừng, cũng chẳng buồn xem náo nhiệt bên nhà họ Tống nữa, chen ra khỏi đám người, chạy một mạch về phía đầu thôn.

Từ xa đã thấy Tống Quốc Lương mặc bộ đồ công nhân màu xanh, đang đẩy một chiếc xe đạp mới tinh, bị một đám trẻ con nửa lớn nửa nhỏ ríu rít vây quanh, bước đi chậm rãi.

Người nhà họ Hoàng ở thôn Lão Cao cũng nghe thấy động tĩnh, tò mò vươn cổ nhìn ra sau, rồi không nhịn được kêu lên.

“Ôi chao, đại đội Khoảnh Mười Tám này nhà ai ghê gớm thế, mà cũng mua nổi xe đạp. Nghe nói một chiếc cũng phải một, hai trăm đồng, đấy còn chưa tính phiếu mua xe nữa cơ.”

Vừa nãy còn có không ít người vây quanh xem náo nhiệt, giờ ai nấy đều cuống cuồng chạy đi xem xe đạp, trước cổng nhà họ Tống bỗng chốc chỉ còn lại hai nhà Tống – Hoàng, mắt trừng mắt, chẳng ai nhường ai.

Đầu thôn

“Ối giời, cái xe này đắt lắm nhỉ? Hai vợ chồng nhà anh chị đúng là chịu chi ghê.”

“Đúng là hoành tráng thật, bao giờ nhà tôi mới có được một cái xe đạp, đến lúc đó bà đây nhắm mắt cũng cười tỉnh mất.”

...

Một đám ông bà già, bác trai bác gái xôn xao bàn tán, mặt mày đầy vẻ hâm mộ. Ai cũng muốn đưa tay ra sờ thử, lại không dám, sợ mấy vết chai sạn trên tay mình làm xước mất cái xe mới tinh của người ta.

Tống Quốc Lương vừa đẩy xe, khóe miệng kéo ra một nụ cười gượng gạo.

Đỗ Tiểu Oánh nhịn cười không nổi, bước lên đỡ lời cho chồng:

“Chẳng phải vì cha bọn nhỏ đi làm cần dùng đến, chứ nhà tôi cũng chẳng nỡ mua đâu. Một cái xe này thôi đã tiêu sạch tiền của gia đình rồi. Anh nói xem, mùa đông lạnh thế, ngày nào cũng đi bộ ba bốn tiếng cả đi lẫn về, thân thể chịu sao nổi, nên cũng đành cắn răng mà mua thôi.”

“Đúng đấy, có sức khỏe mới là vốn liếng cách mạng, dù sao bây giờ Quốc Lương tháng nào cũng có lương.”

“Nhà chúng tôi có cắn nát răng cũng mua không nổi.”

“Ha ha ha...”

Trước kia, trong làng cũng chỉ có nhà đại đội trưởng có một chiếc xe đạp, mà ông ta chỉ cưỡi khi lên công xã họp, ngày thường quý như báu vật.

Giờ nhà cô lại là hộ thứ hai trong đội có xe đạp, bảo sao cả làng nhao nhao ngưỡng mộ đến thế.

Bà cụ Tống vểnh tai lên, gương mặt đổi sắc liên tục, ánh mắt đảo nhanh, rồi chỉ về phía đầu thôn mà la lớn:

“Thấy chưa, người mua xe đạp chính là con trai thứ hai nhà tôi đấy. Nó là cựu binh giải ngũ đi làm trên huyện, một mình cũng đủ sức đè bẹp các người. Trên huyện nó chỉ cần gọi một tiếng, đảm bảo khiến các người ngoan ngoãn cúi đầu phục tùng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe bà nói, người nhà họ Hoàng lập tức chột dạ. Bọn họ chỉ là dân quê bình thường, đâu dám đắc tội với người có bản lĩnh thế.

“Các người đừng có nghe bà cụ Tống ba hoa. Nhà bà ta hành hạ, chèn ép cả nhà phòng hai, người ta sớm đã tách riêng rồi.” Thím Hà đứng trong sân cất tiếng.

“Hơn nữa, Quốc Lương đâu có phải hạng người ngang ngược như nhà bà ta. Cậu ấy là một đồng chí tốt, không bao giờ cố ý trả thù ai cả, các người cứ yên tâm mà làm việc của mình.”

“Hà Ngọc Hồng, con tiện nhân kia, để xem bà đây không xé toạc cái miệng mày mới lạ!”

Trương Nhị Nữu cũng chợt nhớ ra, bà già này từng tìm mẹ chồng mình giở trò muốn đối phó với con dâu hai, nói gì mà con dâu hai bị trúng tà bị quỷ nhập vào người. Thế là Trương Nhị Nữu lao đến, túm chặt bà cụ Tống đang gào như vỡ chợ, vung tay tát thẳng.

“Con mụ già c.h.ế.t tiệt, dám giở trò với tao à? Hôm nay mà không dạy cho bà một bài học, bà đây không mang họ Trương nữa!”

Bà cụ Tống bị đánh đến kêu la thảm thiết, liếc thấy con trai thứ hai đang đẩy xe đạp, bèn gào ầm lên:

“Con ơi, mau đến cứu mẹ, mẹ sắp bị người ta bắt nạt đến c.h.ế.t rồi!”

Đỗ Tiểu Oánh khoanh tay trước ngực, lạnh lùng đứng nhìn.

“Cha mẹ đã làm sai, thì phải nhận, gọi con đến cũng vô ích thôi.” Tống Quốc Lương mặt bình tĩnh, quay đầu sang, đôi mắt dịu hẳn, giọng trầm thấp ấm áp.

“Vợ à, lên xe đi, mình về nhà.”

Đỗ Tiểu Oánh mỉm cười, trong trẻo đáp:

“Vâng~”

“Ối chà, vợ chồng tình cảm thật đấy!”

“Mới có mấy bước đường cũng phải chở vợ, chậc chậc... Đúng là đôi vợ chồng trẻ dính nhau không rời~”

Một đám bà già, chị em dâu ai nấy ghen tị đến đỏ mắt. Nhìn người ta tìm được một người chồng bản lĩnh như thế, rồi nhìn lại chồng nhà mình... chậc chậc, càng nhìn càng chướng mắt!

Bà cụ Tống tức đến phập phồng mũi, thở hổn hển:

“Đồ vong ân, bất hiếu... sao tao lại—”

“Ối chao, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, mau lấy tiền ra đi....”

Người nhà họ Tống thấy đánh cũng chẳng lại, chửi cũng chẳng được.