Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái

Chương 84



Ban đầu còn hy vọng lão nhị đến chống lưng, kết quả…

Ông cụ Tống mí mắt giật giật, liếc theo cái bóng xe đạp rời đi, thấp giọng hừ mắng:

“Nuôi không quen cái đồ vong ơn bội nghĩa!”

Trương Nhị Nữu hất mạnh bà cụ Tống ra, vỗ vỗ lòng bàn tay còn nóng rát, chống nạnh nói rắn rỏi:

“Muộn rồi, không đưa mười lăm đồng thì hôm nay chuyện này đừng mong êm xuôi.”

“Cái gì?”

Bà cụ Tống trừng đôi mắt tam giác, “Vừa nãy chẳng phải đã nói mười đồng sao, sao giờ lại thành mười lăm?”

Chồng Trương Nhị Nữu trừng mắt, “Vợ ông nói mười lăm thì là mười lăm, dám cãi nữa thử coi!”

“Được được được, mười lăm thì mười lăm!”

Ông cụ Tống vội vàng đáp, sợ nếu không chịu ngay thì lát nữa chẳng chừng nó lại tăng thành hai mươi đồng. Vội vã chạy về nhà lấy thêm năm đồng, mới tống khứ được nhà họ Hoàng đi.

“Xe đạp ạ?”

Nhìn mấy đứa con gái kinh ngạc đứng ngẩn người tại chỗ, hai vợ chồng nhìn nhau cười.

“Ngốc hết rồi hả?” Đỗ Tiểu Oánh dang tay ôm mấy cô con gái, “Đi thôi, để ba chở mấy đứa đi một vòng.”

“Cẩn thận mấy vũng nước đấy.”

Tam Nha ngồi trên thanh ngang phía trước xe, hai tay nhỏ nhắn lo lắng nắm chặt ghi-đông; Đại Nha ôm Ngũ Nha ngồi ở yên sau. Ba chị em khuôn mặt đỏ bừng vì hưng phấn, vui mừng khôn xiết.

Đỗ Tiểu Oánh dắt Nhị Nha với Tứ Nha, lo lắng dặn:

“Chân để dạng ra một chút, coi chừng kẹt vào bánh xe.”

“Biết rồi mẹ ~”

Theo nhịp chân dài của Tống Quốc Lương đạp xuống, chiếc xe đạp chầm chậm lăn bánh trên con đường đất lầy lội trong làng.

Một đám trẻ con nửa lớn nửa nhỏ cười đùa chạy theo phía sau xe, vừa gọi vừa hò, ánh mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ nhìn ba chị em nhà họ Tống ngồi trên xe đạp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngũ Nha vui sướng vung vẩy cánh tay nhỏ, “Hahaha… ba ơi nhanh nữa đi~”

Ngay cả Đại Nha và Tam Nha, vốn luôn tự cho mình đã là chị cả chị ba “người lớn”, lúc này cũng không kìm được mà nhếch môi cười. Trong tiếng reo hò của đám trẻ, ánh mắt mấy chị em sáng lấp lánh.

Đại Nha một tay cẩn thận ôm Ngũ Nha, một tay bám chặt lưng ba, tim đập thình thịch.

Tam Nha ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêm nghị của ba mình, nói nhỏ: “Ba, chị cả, con thấy cứ như đang mơ vậy.”

Tống Quốc Lương cúi mắt, đối diện khuôn mặt non nớt của con gái, lòng chua xót:

“Ba về rồi, sau này sẽ không ai dám bắt nạt các con nữa. Muốn học đi xe đạp không?”

“Muốn ạ!” Ba chị em đồng thanh.

“Được, khi nào rảnh ba sẽ dạy các con.”

Mấy anh em nhà họ Tống đứng xa xa nhìn chú hai cưỡi chiếc xe đạp mới tinh, trong mắt ghen tị oán hận không hề che giấu, bực bội nói:

“Chú hai bị sao thế, mấy con của nợ đó thì có gì hay ho.”

“Chú hai còn muốn tụi mình giúp bưng chậu nữa không đây…”

Tống Quốc Lương đạp xe chở con đi một vòng quanh đại đội, lại chở Nhị Nha và Tứ Nha vòng quanh cả thôn, rồi cả nhà mới quay về.

Trong chốc lát, năm chị em trở thành đối tượng khiến lũ trẻ cả đại đội đều ngưỡng mộ.

Nhìn mấy đứa nhỏ cười không khép miệng nổi, hai vợ chồng cũng mừng rỡ theo.

Đỗ Tiểu Oánh dẫn Đại Nha vào bếp hâm cơm, trong nồi lớn bốc lên mùi thịt thơm lừng — đó là món thịt xào ớt xanh Tống Quốc Lương mang từ nhà ăn đơn vị về.

Tống Quốc Lương dẫn mấy con gái lau chùi xe ngoài sân, vì trời vừa mưa, chiếc xe mới tinh đã văng đầy bùn đất.

“Chú hai.”

Nhị Nha nhìn người chống gậy đứng ở cửa, gương mặt nhỏ lập tức sa sầm, nghiêng đầu nhìn ba mình.

Tống Quốc Lương đứng dậy đi tới, nhìn người cháu cả này — lúc nó sinh ra thì anh còn chưa nhập ngũ, lại là đứa trẻ đầu tiên trong thế hệ sau, luôn là đứa được cưng chiều nhất trong nhà.

Ngay cả khi anh đã nhập ngũ, mỗi lần về đều mang quà tốt cho đứa cháu này. Nhưng mà…

Anh khẽ thở dài: “Long Long, có chuyện gì thế?”