Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái

Chương 86



Nhà cũ nhà họ Tống

Vừa đi vệ sinh xong, Tống Tử Hạo lờ mờ nghe thấy động tĩnh trong phòng của ông bà, tò mò rón rén ghé sát cửa sổ lắng nghe.

“Ông nó, tôi nhớ con trai quá… Năm đó nếu không phải tại ông… cũng chẳng biết giờ con trai tôi sẽ thế nào…”

“Câm miệng, đêm hôm khuya khoắt đừng có để tôi tát cho…”

Tống Tử Hạo nghe mà đầu óc rối mù, gãi đầu nghĩ thầm: Bà nhớ chú thì cứ đi thăm đi chứ, dù sao chú cũng đã xuất ngũ về rồi.

“Lạ thật, chẳng lẽ bà già rồi nên hồ đồ mất trí?”

Từ ngày đó trở đi, sau khi tan làm về, Tống Quốc Lương cứ rảnh là lại dẫn Đại Nha, Nhị Nha ra tập đi xe đạp.

Chẳng mấy chốc, năm chị em gái nhà họ Tống trở thành những đứa trẻ khiến cả đại đội phải ghen tỵ, đi đến đâu cũng là tâm điểm được nịnh nọt, lấy lòng.

“Đại Nha, Nhị Nha mau lại đây, chỗ này có nhiều rau rừng và nấm lắm.”

“Đến chỗ tớ này, chỗ tớ cũng có nhiều rau rừng với cành cây lắm.”

“Tam Nha, cho cậu ăn trái dại nè…”

Nhị Nha bĩu môi, hừ lạnh một tiếng với mấy đứa con trai mười mấy tuổi vốn trước kia hay bám theo bốn anh em họ Tống kia để bắt nạt chị em cô.

“Tôi chẳng quên được các người từng đi theo bốn đồ vô ơn nhà họ Tống kia mà ức h.i.ế.p chúng tôi thế nào đâu.”

Mấy đứa nhỏ kia cười gượng, vẻ lấy lòng trên mặt bỗng chốc cứng lại, chột dạ cúi gằm mặt xuống.

“Chúng tôi không cố ý… đều là do lão nhị với lão tam xúi giục chúng tôi làm cả…”

Một cậu bé sụt sịt mũi, run run lên tiếng:

“Nhị Nha, tớ chưa từng bắt nạt các cậu… Lần sau khi bố cậu dạy cậu đi xe đạp, có thể cho tớ chạm thử một cái không?”

Nhị Nha kiêu ngạo ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy mong chờ và ghen tỵ của lũ trẻ xung quanh, cô dứt khoát gật đầu, giọng trong veo:

“Cậu chưa từng bắt nạt ai, có thể cho cậu sờ thử một cái thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đối với chuyện giữa đám trẻ con, Đỗ Tiểu Oánh không can thiệp, để chúng tự quyết định.

Nghe tiếng lũ nhỏ ríu rít nô đùa, khóe mắt cô bất chợt bắt gặp ánh nhìn dè dặt, đầy khát khao và ngưỡng mộ.

Hình bóng cậu bé nhỏ thó, đôi mắt to lấp lánh ánh sáng ấy lại gợi nhòe lên trong tâm trí cô hình ảnh kiếp trước các con gái mình xanh xao gầy gò, rụt rè sợ hãi…

Đỗ Tiểu Oánh nghẹn thở, trái tim quặn đau đến tận cùng.

Nhân lúc không ai chú ý, cô nhanh bước đi ngang qua bên cạnh cậu bé gầy yếu ấy, bàn tay buông thõng khẽ mở ra.

Tiểu Diệc nhìn mấy viên kẹo rơi xuống ngay chân mình, ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt to lóe sáng. Cậu lập tức lấy chân đạp lên, đảo mắt cảnh giác quanh bốn phía thấy không ai để ý mới nhanh nhẹn cúi xuống nhặt bỏ vào gùi sau lưng.

Đôi môi khô nứt mím chặt, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khát khao đem kẹo về ngay cho ông nội bồi bổ sức khỏe.

“Đừng sợ, đạp nửa vòng, nửa vòng thôi…”

Đại Nha gương mặt căng thẳng, làm theo chỉ dẫn của bố, gắng gượng giữ thăng bằng.

Vài chị em hồi hộp nín thở nhìn chằm chằm, đến khi thấy chị cả thật sự đạp xe chạy được rồi, cả bọn mới òa lên vui sướng.

Trong tiếng reo hò cổ vũ xung quanh, trên gương mặt đỏ bừng của Đại Nha nở rộ nụ cười tự tin chưa từng có:

“Bố, con đạp được rồi!”

Ánh mắt Tống Quốc Lương dịu dàng, giọng khích lệ: “Đại Nha rất giỏi, giữ thăng bằng thật tốt.”

“Chú hai, chúng cháu cũng muốn học đi xe đạp!” Lão tam Tống Tử Hổ chạy ùa lại, la toáng lên.

“Đồ của nợ, mau cút xuống, nhường chỗ cho bọn tao.” – Lão tứ Tống Tử Sơn vừa nói vừa đưa tay giật áo Đại Nha.

“Á~”

Đại Nha bị kéo mất thăng bằng, ngã nhào xuống.

Tống Quốc Lương phản ứng nhanh, vội vàng đỡ con gái dậy, mặt nghiêm lại, lạnh giọng quát: “Tiểu Hổ, Tiểu Sơn!”

“Đồ khốn! Các người còn dám bắt nạt chị cả tôi à!”

Nhị Nha tức giận xông đến, húc mạnh vào hai anh em kia khiến chúng lảo đảo ngã ngồi phịch xuống đất.