“Con tiện nha đầu này, đúng là thích ăn đòn mà.”
“Anh ba, cùng nhau lên, đánh ch.ế.t con tiện nha đầu này.”
Hai anh em từ dưới đất bò dậy, vừa thẹn vừa giận, mắng chửi ầm ĩ, nói xong liền muốn xông tới.
Nhị Nha mắt tóe lửa, giơ nắm đ.ấ.m về phía hai anh em miệng mồm dơ bẩn kia:
“Cút đi, đây là xe đạp của nhà tao, cấm tụi mày động vào!”
Tống Tử Sơn trừng mắt:
“Đồ của nợ, đây là xe đạp của nhà họ Tống chúng tao, sau này chỉ để cho bọn con trai chúng tao dùng thôi.”
“Lão tứ, không được nói bậy, đều là người một nhà cả.”
Tống Tử Hổ thoáng thấy sắc mặt chú hai trầm xuống thì lập tức giả vờ nghiêm nghị mắng em.
“Chú hai, chú cũng dạy bọn cháu đi xe đạp đi. Sau này chú già rồi, bọn cháu sẽ đạp xe chở chú lên huyện chơi.”
Trước mặt mình mà hai đứa cháu còn dám ức h.i.ế.p con gái, lại còn mở miệng ra là “đồ của nợ”, huống hồ là khi mình không ở nhà thì con bé còn phải chịu bao nhiêu ấm ức?
Cảnh trong giấc mơ như vừa mới xảy ra trước mắt.
Thấy gương mặt nhỏ của các con đầy phẫn nộ xen lẫn sợ hãi, trong lòng Tống Quốc Lương chỉ toàn thất vọng và đau xót, nét mặt càng thêm trầm lại, giọng quát nghiêm khắc:
“Các cháu bắt nạt chị em trong nhà như vậy à? Chú hai có thể khẳng định với các cháu, chiếc xe đạp này là của nhà chú, là của mấy chị em Đại Nha. Nhị Nha không muốn cho các cháu ngồi, thì các cháu ngay cả chạm vào cũng không được!
Tuổi còn nhỏ mà đã học cái thói xấu đó, nếu không, chú hai đây sẽ thay cha mẹ các cháu dạy lại cho đàng hoàng!”
Có cha chống lưng, Nhị Nha lập tức ngẩng cao đầu, kiêu hãnh hất cằm:
“Tao không đồng ý, kiếp này tụi mày đừng hòng đụng vào xe đạp nhà tao, cút đi~”
“Ha ha ha… Tống lão tam, Tống lão tam, cút đi~”
Hai anh em bị khí thế hung hãn của chú hai dọa sợ, lại bị bọn trẻ xung quanh cười nhạo đến mất hết mặt mũi, tức tối bỏ chạy, lúc đi còn không quên ném lại một câu:
“Chú hai, chú bênh người ngoài, bọn cháu phải về mách ông bà nội!”
...
Đỗ Tiểu Oánh biết được ngọn ngành câu chuyện, trong mắt nhìn chồng ánh sáng long lanh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đồng chí Tống Quốc Lương không tồi, không tồi. Sau này cũng phải luôn bảo vệ con gái chúng ta như thế, nghe rõ chưa?”
Tống Quốc Lương mỉm cười gật đầu, cầm áo khoác trên giường, lấy ra một xấp tiền cùng tem phiếu đưa cho vợ:
“Hôm nay phát lương rồi, với lại còn có hai lọ mứt hoa quả.”
Năm chị em mắt lấp lánh, không chớp nổi, chăm chú nhìn vào tiền phiếu trong tay mẹ, gương mặt nhỏ rạng rỡ, cười đến tận mang tai.
Đỗ Tiểu Oánh nhìn xấp tiền dày cộp và đủ loại phiếu chồng giao nộp, vui mừng đến mức miệng cười không khép lại, đếm xong thì hào phóng rút ra một đồng nhét lại cho chồng.
“Đồng chí Tống Quốc Lương tự giác nộp lương, thái độ rất tốt, cần được biểu dương trọng điểm. Sau này phải tiếp tục cố gắng, càng ngày càng tiến bộ!”
“Đây~ đàn ông sao có thể không có chút tiền bên mình chứ, cho anh làm tiền tiêu vặt.”
Tống Quốc Lương cười gật đầu:
“Cảm ơn vợ yêu~”
Giọng nam trầm thấp, từ tính vang lên bên tai khiến Đỗ Tiểu Oánh không nhịn được mà đỏ mặt, trừng ông xã một cái.
“Tối nay mở một lọ mứt, cả nhà cùng nếm thử đi.”
“Yeah~” mấy chị em vui sướng reo hò.
Đại Nha mím môi, cười híp mắt nhìn Ngũ Nha vừa vui mừng vừa nhảy nhót, đến cả cái bông hoa nhỏ màu đen trên m.ô.n.g cũng tung tăng theo.
...
“Đại đội trưởng, có chuyện gì vậy?”
Thấy đại đội trưởng và bí thư thôn thở dài, Đỗ Tiểu Oánh cùng Vương Kiến Quốc đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu gì cả.
Đại đội trưởng Triệu Lôi nhức đầu xoa thái dương:
“Trên kia lại phân về cho đại đội ta một đợt thanh niên trí thức nữa, chiều nay hai người lái máy cày lên huyện đón.”
Bí thư thôn Cao Minh nhíu mày dặn dò:
“Nhớ kỹ phải đối chiếu cẩn thận, đừng có đón nhầm người.”
“Biết rồi ạ.”
Trong thôn cũng đã nghe tin sắp có trí thức trẻ mới đến, lúc này ở ngoài đồng ruộng ai nấy đều bàn tán sôi nổi.