Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái

Chương 98



“Trong thôn tôi có nhà ác độc, để cho con trai cả lấy vợ, còn định bán con gái thứ đi, suýt nữa thì ép cả nhà nhị phòng vào chỗ chết. Cô nói xem, có cô gái nào mà gả vào một nhà bụng dạ hiểm độc như vậy, chẳng phải là nửa đời còn lại đều bị chôn vùi sao…”

Mấy cô bán hàng đã lấy chồng, sinh con nghe vậy thì nhao nhao bất bình lên tiếng.

“Loại nhà như thế tuyệt đối không thể gả con gái vào, chẳng khác nào đẩy con gái mình xuống hố lửa. Đến người nhà ruột thịt mà còn nhẫn tâm như thế, huống chi con dâu là người ngoài, chẳng phải sẽ bị bóc lột sạch trơn sao.”

Đỗ Tiểu Oánh gật đầu: “Đúng thế, cho nên gả con gái phải hỏi cho rõ ràng, xem nhà trai là hạng người gì.”

“Nhà dột từ nóc. Có vài kẻ vốn dĩ trong cốt tủy đã là hư hỏng rồi…”

Hà Tú Ngọc thấy mẹ mình nghe đến xuất thần, liền khẽ nhắc: “Mẹ, sắp đến giờ rồi, mẹ còn chưa đi đơn vị à?”

“Đi ngay đây, đi ngay đây.”

Đỗ Tiểu Oánh từ đầu vẫn liếc mắt theo dõi động tĩnh bên này, thấy đối phương đã nghe lọt tai, lúc này mới mím khóe môi rời khỏi cửa hàng tạp hóa.

Kiếp trước, nhà họ Hà dốc toàn lực nâng đỡ con rể. Sau khi Tống Tử Long thành công, lại chẳng thèm để người vợ nguyên phối Hà Tú Ngọc vào mắt, ở ngoài bao nuôi vô số đàn bà, còn làm tức c.h.ế.t cha vợ, đúng là một kẻ vong ân bội nghĩa, cặn bã của nhân loại!

Đang nghĩ, Đỗ Tiểu Oánh bỗng thấy phía trước có một người tập tễnh khập khiễng, lập tức dồn sức đạp xe nhanh.

“Ồ, chẳng phải là đại phòng leo lên được cô gái thành phố, ăn bám sống dựa cháu trai nhà họ Tống ta sao? Chân gãy rồi mà còn không chịu yên phận.”

Tống Tử Long quay đầu, chỉ thấy chiếc xe đạp vù một cái lao qua bên cạnh, lửa giận lập tức bốc lên, vung gậy đánh tới.

“Ấy~ không trúng~ tức c.h.ế.t mày chưa!”

Đỗ Tiểu Oánh sớm đã phòng bị, thoắt cái đã bỏ Tống Tử Long lại sau hơn mười mét, còn cố tình gào lên:

“Tống què, mày cứ từ từ mà què nhé~”

Tống Tử Long nhìn theo chiếc xe đạp chẳng mấy chốc đã biến mất, ánh mắt u ám độc ác, tức đến n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.



“Sao thế Tiểu Lưu? Suốt sáng cứ thở ngắn than dài.” Tống Quốc Lương cau mày, nghe mãi mà cũng phát phiền.

“Em cũng thấy lạ, có làm gì đâu, thế mà vợ lại giận, tối qua cả đêm chẳng thèm nói chuyện với em.” Tiểu Lưu đưa tay lau mặt, “Anh Tống, anh chỉ em cách đi, làm sao dỗ vợ cho vui đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Quốc Lương chau mày, khẽ ho một tiếng, có chút không được tự nhiên.

“Tiểu Lưu, anh Tống này vốn ít nói, anh hỏi nhầm người rồi. Mấy chuyện dỗ vợ này phải hỏi anh Vương mới đúng.”

Tiểu Lưu gãi đầu: “Anh Vương, mau phân tích giùm em, rốt cuộc em chọc vợ chỗ nào, làm sao dỗ cô ấy đây?”

Vương Vệ Đông cười hề hề: “Chuyện này dễ thôi mà.”

Tống Quốc Lương nghe đồng nghiệp cười đùa, vành tai hơi động, thân hình thẳng tắp như tùng ngồi đó, nhưng nửa người trên lại khẽ ngả ra sau, giả vờ không chú ý.

Vương Vệ Đông hắng giọng:

“Cãi nhau thì đừng cố cãi lý với phụ nữ, phụ nữ mà nổi giận thì chẳng nói lý đâu… Cứ khen vợ xinh đẹp nhiều vào, rồi mua thêm ít đồ như dây buộc tóc, kem tuyết hoa, quần áo đẹp… là được thôi.”

Tống Quốc Lương nghe vậy, khẽ gật đầu ra chiều suy nghĩ.

“Ơ? Anh Tống đâu rồi?”

“Vừa còn ngồi đây mà—Ơ? Lúc nào ra ngoài rồi thế?”



Cửa hàng tạp hóa.

“Đồng chí, chọn dây buộc tóc sao?” Cô bán hàng nhận ra bộ quần áo công nhân bảo vệ trên người anh, ngẩng đầu thấy vóc dáng cao lớn tuấn tú của anh thì mỉm cười hỏi.

Tống Quốc Lương gật đầu: “Loại nào tốt?”

“Trẻ con thì loại dây đỏ này là được rồi, vừa đơn giản vừa rẻ lại đẹp…”



“Ông bà, chú hai cháu là công nhân chính thức, nếu như mang tiếng hư hỏng đạo đức, nghiêm trọng có khi còn mất cả công việc!” Tống Tử Long nhớ lại cảnh bị người đàn bà kia nhục nhã, trong mắt ánh lên vẻ độc ác dữ tợn.

Bà cụ Tống hơi do dự:

“Long Long, nếu thật sự làm cho chú hai mất việc, thì nhà ta cũng chẳng được lợi lộc gì đâu…”