Đầu tiên Hướng Quế Liên lật viên gạch xanh ở dưới chân giường lên, tìm kiếm.
Chu Ái Đảng:……
Anh ta đã lật tung cả căn phòng, ngay cả đệm giường cũng đã tìm qua, lại chưa từng nghĩ tới đào gạch xanh dưới đất lên.
Hướng Quế Liên cạy viên gạch ra, bên trong rỗng tuếch, sắc mặt lập tức trắng bệch. Bà ta lắc lư đứng dậy, lại đi tới chỗ ấm sành.
Chu Ái Đảng càng giật mình hơn, nếu nói gạch xanh trên mặt đất anh ta không thể nghĩ ra được thì thôi, nhưng ấm sành này nằm ngay ở đó, đập vào mắt anh ta, anh ta lại chưa từng nghĩ Hướng Quế Liên sẽ đặt tiền ở chỗ này! Do trong phòng quá tối, anh ta cho rằng trong ấm sành đang muối củ cải trắng.
Nhưng mà, vẫn rỗng tuếch! Hướng Quế Liên cảm thấy bản thân sắp không đứng dậy nổi nữa, bà ta kéo tay Chu Ái Đảng, run rẩy chỉ lên xà nhà trên đầu: “Ái Đảng, Ái Đảng, mau! Lên trên đó nhìn xem, trên đó có miếng vải đỏ, xem còn ở đó không?”
Chu Ái Đảng vội vàng bê một cái thang tới, bên trên đúng là có miếng vải đỏ như lời Hướng Quế Liên nói.
Hướng Quế Liên cướp lấy miếng vải, mở ra xem, cuối cùng trong lòng mới được an ủi đôi chút.
Vẫn may, vẫn may! May mà vẫn còn một trăm đồng này!
Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân nhìn nhau, vậy mà mẹ còn giấu một phần tận trên xà nhà! Bản lĩnh giấu tiền này, đúng là lợi hại thật!
“Ái Đảng, không phải con nói, con cẩn thận nhìn chằm chằm, ngoài hộp tiền lẻ ra, bọn họ không phát hiện ra thứ gì khác sao? Mẹ giấu tiền ở ba nơi, dưới nền gạch ở chân giường, trong ấm sành, và trên xà nhà. Bây giờ chỉ còn lại một trăm trên xà nhà thôi. Một trăm đồng trong ấm sành với dưới nền gạch đâu rồi?”
Chu Ái Đảng cũng nghi hoặc, anh ta nhíu mày suy đoán: “Quá nhiều người vào nhà, cảnh tượng khi đó rất hỗn loạn, có người còn không ngừng đẩy con ra ngoài, có lẽ khi đó con đã để sót. Dù sao con cũng chỉ có một đôi mắt, thật sự không thể theo dõi được nhiều người như vậy. Khả năng có người đã phát hiện ra nhưng không lên tiếng, lén lút lấy làm của riêng.”
Nếu kêu thành tiếng, mọi người đều biết, chia đều ra thì có thể được chia mấy mao tiền? Độc chiếm lại khác. Điều này không phải không có khả năng, mà là rất có khả năng. Chu Ái Đảng càng nghĩ càng cảm thấy có lẽ là thế.
“Đừng để cho tao biết là ai làm! Cường đạo! Thổ phỉ! Cả đám đều là cường đạo, thổ phỉ!” Hướng Quế Liên đỏ mắt, nhưng mà bà ta cũng hiểu được, dù biết rõ thì thế nào? Bà ta có thể làm gì được đối phương sao? Chẳng qua cũng chỉ nói vài câu miệng lưỡi mà thôi.
Chu Ái Đảng cũng oán giận không thôi: “Mẹ, mẹ nói đi, mẹ bán cách làm sa tế làm gì? Giờ thì tốt rồi, mẹ là người bán kiếm được năm trăm, bây giờ nhà ta ít nhất cũng tổn thất một hai trăm rồi, càng đừng nói sau này muốn làm sa tế đem bán cũng không được nữa!”
Hướng Quế Liên cũng hối hận không thôi: “Nếu mẹ biết trước bọn họ ngoan độc như vậy, mẹ nào dám bán! Ái Quân nói…”
Vừa mở đầu, đã kịp thời ngậm miệng lại.
“Mẹ, ý định bán cách làm sa tế là do Ái Quân khuyên mẹ à?”
Hai mắt Hướng Quế Liên lóe sáng: “Con nói bừa cái gì thế!”
Hiện giờ mọi chuyện ầm ĩ như vậy rồi, sao bà ta dám nói là Chu Ái Quân khuyên bà ta bán. Nói ra lời ấy, khác nào khiến Chu Ái Đảng chuyển hết oán khí lên người Chu Ái Quân, sao Hướng Quế Liên bằng lòng nhìn cảnh hai anh em đối chọi? Cho nên chỉ có thể đứng ra nhận về mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không phải vì mẹ nghĩ tới Quang Tông với Diệu Tổ sao, bọn chúng càng ngày càng lớn rồi, phải tiết kiệm cho bọn chúng chút tiền chứ. Người ta bỏ ra năm trăm đồng để mua cách làm, là năm trăm đồng đó. Chúng ta phải làm sa tế bao lâu mới có thể tích cóp được số tiền lớn như vậy? Hơn nữa xưởng thực phẩm đã quyết tâm mua cách làm sa tế rồi, chúng ta không bán, bọn họ không thể đi tìm người khác sao? Thôn Thượng Thủy có mấy trăm người, đến lúc đó người khác kiếm mất số tiền này thì phải làm sao bây giờ? Mẹ đâu biết…”
Lời này không phải không có lý, nếu nói lời này trước khi mọi chuyện sảy ra, chỉ sợ Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân cũng sẽ tán đồng. Nhưng mà hiện giờ, sau khi chứng kiến hậu quả, tất nhiên suy nghĩ của bọn họ đã thay đổi.
Trương Lệ Phân nhíu mày: “Mẹ! Sao mẹ không nghĩ đến, mấy tháng qua mỗi nhà đều kiếm được không ít tiền từ sa tế, mọi người cao hứng tới mức nào, còn nghĩ sau này mở rộng nghề phụ, thôn Thượng Thủy chúng ta có thể tự mình mở nhà máy, mỗi người chúng ta đều trở thành công nhân. Nhưng mẹ bán cách làm cho người ta rồi, đừng nói nhà máy, ngay cả vài đồng tiền kiếm được nhờ sa tế cũng không còn nữa.”
“Mấy tháng qua cuộc sống của mọi người đều không tệ lắm, gia đình kém cỏi nhất cũng nỡ bỏ tiền ra mua vài miếng thịt. Sau này không còn ngày lành như vậy nữa, nếu là mẹ, từng trải qua cuộc sống tốt đẹp, sau đó lại bị người khác cướp mất, lại quay về cuộc sống khổ cự, mẹ có vui không? Mẹ có thể không tìm đối phương liều mạng không?”
“Càng chưa nói tới, từ khi thôn chúng ta có nghề phụ, mọi người thấy sa tế bán tốt, mấy tháng qua, có nhà ai là thiếu thân thích tới cửa hỏi cách làm? Trước đây vì lợi ích toàn thôn, vì bản thân có thể kiếm thêm vài đồng tiền, nhà nào cũng đề phòng giấu diếm. Thà nảy sinh hiềm khích với thân thích, cũng không tiết lộ cách làm ra ngoài.”
“Hiện giờ ngược lại, tất cả đều ném đá trên sông, khoản nợ vì đắc tội với thân thích trước đây phải tính thế nào? Đây không phải là khiến người ta cái gì nhỉ… Câu nói kia là thế nào nhỉ, cái gì phu nhân, cái gì binh đó!”
Trương Lệ Phân càng nói càng tức giận, sao có thể hông giận được. Cha mẹ, anh trai chị dâu cô ta đều từng tới hỏi, không phải cô ta không muốn nói, mà là không dám nói. Nếu để nhà họ Chu biết cô ta nói cách làm sa tế cho nhà họ Trương, chắc chắn Chu Ái Đảng sẽ bỏ cô ta. Vì chuyện này, cha mẹ, anh trai chị dâu còn ghi hận cô ta.
Nếu biết trước thế này, cô ta nói hay không thì có gì khác nhau? Cô ta giấu diếm không phải phí công rước lấy oán hận từ nhà mẹ đẻ sao?
“Câm miệng!” Hướng Quế Liên tức giận trừng mắt. Bà ta không làm gì được đám thổ phỉ trong thôn, chẳng lẽ còn không làm gì được Trương Lệ Phân sao?
Trông thấy ánh mắt lạnh lẽo của Hướng Quế Liên, Trương Lệ Phân co rụt người lại, không dám nói nữa.
Chu Ái Đảng không kiên nhẫn nghe mẹ chồng nàng dâu bọn họ cãi nhau: “Mẹ, hiện giờ không phải lúc nói chuyện này, mẹ nghĩ kỹ lại xem, còn hai trăm nữa để chỗ nào? Xem thử trước xem còn ở đó không?”
“Hai trăm nào?”Hướng Quế Liên không hiểu nổi.
“Tiền mẹ bán cách làm sa tế đó! Không phải bán được năm trăm sao? Vừa rồi tìm được trên xà nhà một trăm, mẹ nói dưới nền gạch và trong ấm sành mỗi chỗ có một trăm nữa, cộng lại mới ba trăm, còn hai trăm đâu? Huống chi, tiền tiết kiệm của nhà chúng ta trước đó cũng không ít!”
Hướng Quế Liên ngẩn người một lúc lâu: “Mẹ… Mẹ nói vậy à?”
“Đúng vậy! Mẹ, mẹ sao thế?” Chu Ái Đảng nghi ngờ.
Hướng Quế Liên hít sâu một hơi, không, không thể để Chu Ái Đảng biết, tiền còn lại đều cho Ái Quân rồi.
“Mẹ không sao, con yên tâm, số tiền còn lại ở nơi khác, không ai có thể tìm được.”
Khả năng là sợ Chu Ái Đảng hỏi tiếp, Hướng Quế Liên vội vàng nói sang chuyện khác: “Chúng ta phải xem xét cẩn thận tình hình trong nhà trước đã, không dọn dẹp, sao có thể ở được?”
Không xem còn tốt, vừa xem xét đã không chịu nổi.
Đồ đạc trong nhà bị lấy mất một nửa, nửa còn lại phần lớn đã bị làm hỏng. Ngăn tủ bị phá khóa, lương thực bên trong đã bốc hơi không còn nữa, chỉ có ngăn tủ tầng chót là còn dư lại chút gạo và hai củ khoai lang đỏ đã hư hỏng.
Vân Chi
Hướng Quế Liên hít vào một hơi khí lạnh, hai mắt tối sầm…