Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão

Chương 99: Kiểm kê lại tiền quan trọng hơn



“Các người không thể làm vậy! Đó là gà tôi nuôi, trứng gà của tôi, tiền của tôi! Các người dừng tay, mau dừng tay lại! Các người làm vậy chính là cướp bóc!”

Hướng Quế Liên xông tới ngăn cản lại bị đẩy lùi, lại xông lên lại bị đẩy lui lần nữa.

Thôn dân dang nổi nóng, đang bạo động, sao có thể nghe lời bà ta? Chẳng những không nghe, mà mỗi câu mỗi lời nói của ba ta, càng khiến người ta nhớ tới chuyện bà ta bán cách làm sa tế, làm hại lợi ích tập thể, khiến tất cả mộng đẹp trước đây của mọi người đều tan nát.

Ngay lập tức lửa giận càng lớn hơn.

Phương Giai Giai vô cùng rối loạn, ngoài khóc ra, cô ta không biết nên làm gì bây giờ.

Thấy cửa sắp bị phá hỏng, cô ta vô cùng hoảng loạn. Trong lúc nguy cấp cô ta theo bản năng nghĩ đến người mình cảm thấy có thể dựa vào nhất, đầu tiên là cô ta gọi Chu Ái Quân, nhưng mà căn bản Chu Ái Quân không ở nhà. Vì thế cô ta lại gọi cha mẹ mình.

“Cha tôi là phó trạm trưởng trạm lương thực, mẹ tôi là cán bộ công đoàn của xưởng dệt! Bọn họ đều có nghề nghiệp, có mạng lưới quan hệ. Còn cậu tôi nữa, cậu tôi là cục trưởng cục công an công xã Vân Cương! Tôi… Tôi nói cho các người biết, máy may là của hồi môn cha mẹ tôi cho tôi, nếu các người dám lấy, bọn họ sẽ không tha cho các người!”

“Còn nữa, tôi… Tôi đang có thai, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, các người cứ chờ đi ăn cơm tù đi! Không kiện các người táng gia bại sản, cha mẹ tôi, cậu tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha.”

Lời này vừa nói ra, ngoài cửa yên tĩnh một lúc lâu.

Mọi người bắt đầu chần chừ.

“Cô ta nói cũng có lý. Cô ta là con gái trong thành phố, cha mẹ đều không đơn giản, cậu cô ta còn là cán bộ trong đồn công an, muốn bắt người không phải chuyện một giây sao?”

Người đang nâng cọc gỗ run lên, lập tức ném cọc gỗ sang một bên.

“Vậy… Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta từ bỏ máy may kia sao?”

“Thứ đồ chơi kia đáng giá hơn ba trăm đồng đó! Mấy thứ này của nhà họ Chu cộng lại cũng chưa giá trị bằng một cái máy may!”

“Thế thì cậu phá cửa vào lấy đi!”

Vân Chi

“Tôi…Tôi không dám, nếu bị cậu cô ta bắt thật thì phải làm sao bây giờ? Hay là thôi bỏ đi.”

“Được rồi! Con gái nhà cán bộ trong thành, chúng ta không trêu vào được. Đi thôi, chúng ta đi lục soát các nơi khác, Hướng Quế Liên bán được năm trăm đồng, nhất định giấu ở nơi nào đó, trong hộp này chỉ có mười mấy đồng thôi. Mọi người mau lục soát cẩn thận!”

“Nếu không lục soát ra được, cùng lắm thì chúng ta lấy gia cụ, lấy lương thực bù vào. Hiện tại vừa phân lương thực chưa lâu, lương thực nhà bọn họ vẫn còn rất nhiều. Đồ đạc trong nhà cũng mới đóng năm trước, mang về có thể sử dụng được rất lâu!”

“Đúng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

……

“Đồ thổ phỉ! Đồ cường đạo! Ăn cướp! Không có thiên lý! Các người…… Các người làm như vậy, không sợ gặp báo ứng sao?”

Hướng Quế Liên không ngăn cản được, vô số lần xông lên bị đẩy lui, lại tiếp tục bò dậy, mãi cho đến khi không còn sức bò dậy nữa, chỉ có thể ngồi trên mặt đất kêu rên. Nhưng mà, mọi người đi tới đi lui lướt qua người bà ta, không ai thèm để ý. Có vài người chỉ chuyên chú lấy đồ căn bản không nghe thấy, có vài người nghe thấy cũng chỉ cười xùy một tiếng: “Nếu có thiên lý, người gặp báo ứng trước cũng nên là bà!”

Cuộc “Xét nhà” này, ước chừng hết một ngày cuối cùng mới kết thúc.

Nhà họ Chu bị lật tung lên, chỉ còn lại một mảnh hỗ độn. Đồ vật đáng giá gần như đã mất sạch, còn lại đều là thứ không đáng tiền.

Phòng phía tây, Chu Song Oanh đỡ Lưu Diễm Hoa vào phòng, thuận tiện lấy cớ Lưu Diễm Hoa bị dọa sợ, gọi cả Chu Ái Quốc vào theo.

Phòng phía Đông, cửa phòng Phương Giai Giai vẫn đóng chặt như cũ, không hề mở ra.

Trong sân.

Hướng Quế Liên vẫn ngồi ở đó, ánh mắt ngây dại, lúc này ngay cả khóc cũng không khóc được nữa rồi.

Bầu trời vốn dĩ trong xanh, lúc này đã bị che bở một tầng u ám, tiếng mưa nhỏ giọt tí tách rơi xuống, giống như ông trời cũng cảm nhận được tâm trạng của bà ta lúc này vậy.

“Ái Quân! Ái Quân, con đâu rồi? Sao con vẫn chưa quay về? Con mau về đi. Ái Quân! Ái Quân, không phải con nói sẽ không có việc gì sao? Không phải con nói người khác sẽ không biết sao? Không phải con nói nhà họ Chu đã cắm rễ ở thôn Thượng Thủy trăm năm, không ai dám làm gì chúng ta sao?”

Hướng Quế Liên lẩm bẩm nói một mình, cổ họng bà ta đã khàn đặc từ lâu, nói không nên lời nữa rồi. Tiếng nói rất nhỏ, ngoài bản thân ra, ngay cả Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân đến gần cũng không nghe rõ được bà ta đang nói gì.

“Mẹ! Mẹ làm sao vậy, mẹ? Mẹ, đứng dậy trước đã!”

Hướng Quế Liên làm như không nghe thấy, vẫn kêu: “Ái Quân, Ái Quân!” như cũ.

Lần này, Chu Ái Đảng nghe thấy rõ: “Mẹ, đến lúc nào rồi mẹ còn gọi em Tư, gọi nó thì có ích lợi gì? Mẹ, mẹ mau đứng dậy, Chúng ta kiểm kê tiền trước đã, việc này quan trọng hơn.”

Hướng Quế Liên sửng sốt: “Tiền? Tiền gì?”

“Mẹ, năm trăm đồng tiền mẹ bán cách làm sa tế đó! Vừa rồi lúc bọn họ lục soát, tuy rằng con không cách nào ngăn cản, nhưng vẫn cẩn thận quan sát kỹ càng. Bọn họ chỉ lấy được hộp tiền lẻ mười mấy đồng thôi, không tìm được thứ gì khác, Bởi vì chuyện này, có người còn buồn bực, hùng hùng hổ hổ đập vỡ một cái bàn của nhà chúng ta. Mẹ, mẹ mau đi xem một chút, có còn ở chỗ cũ không!”

Đúng! Tiền! Hướng Quế Liên vội vàng đứng dậy, khả năng vì đứng quá nhanh, cả người choáng váng lại lần nữa ngã ra đất.

Chu Ái Đảng kịp thời giữ lại, đỡ bà ta vào phòng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com