Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão

Chương 102: Anh chị không biết à



Nhà họ Chu.

Trương Lệ Phân: “Thế nào, hỏi ra được không?”

“Không!” Chu Ái Đảng nhíu mày: “Mẹ không chịu lộ ra chút nào, cũng không biết bà ta giấu tiền ở đâu rồi.”

Thật ra đã bỏ lỡ cơ hội lần trước, bây giờ dù biết tiền được giấu ở nơi nào, cũng không có cách bỏ và túi riêng, nhưng Chu Ái Đảng vẫn cảm thấy, không nhìn thấy tiền anh ta không yên tâm.

Trương Lệ Phân cũng như thế.

“Em nói này, không phải mẹ đã cho hết Chu Ái Quân rồi chứ? Anh đừng quên lần trước khi anh hỏi bà ấy, vẻ mặt của bà ấy lúc đó, rõ ràng là chột dạ không muốn nói. Còn nữa, hôm đó khi người trong thôn tới xét nhà, không phải mẹ từng nhắc tới Ái Quân à? Hơn nữa không phải Ái Hồng cũng nói, sở dĩ con bé biết mẹ bán cách làm sa tế, vì nghe lén được mẹ với Ai Quân nói chuyện với nhau sao?

Chu Ái Đảng nhướng mày: “Ý của em là, ý định bán cách làm sa tế là do Ái Quân nghĩ ra?”

“Không phải nó, còn có thể là ai? Trước đây Chu Minh Hữu từng nhắc tới, xưởng thực phẩm mua cách làm sa tế có ký thỏa thuận, đồng ý bảo mật tin tức người bán. Em cảm thấy mẹ anh có thể nghĩ ra được điều này sao? Cho dù có, bà ấy cũng không hiểu được thế nào là hợp đồng, biết nên thỏa thuận thế nào. Anh nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này là bút tích của Chu Ái Quân. Nếu thật sự là nó, vậy thì khỏi nghĩ nữa, số tiền còn lại không tìm thấy, tám phần đã cho nó rồi.”

“Nếu bản thân không có lợi, nó việc gì phải tốn công phí sức xúi giục mẹ bán cách làm sa tế cho người ta? Nếu nó không lấy, năm trăm đồng nằm trong tay mẹ, chẳng khác nào nằm trong tay cả nhà, chúng ta đều có phần. Nó với mẹ nói thẳng cho chúng ta biết không phải được rồi sao? Cần gì phải giấu diếm khắp nơi? Chu Ái Đảng, anh không cảm thấy việc này không thích hợp sao?”

Đương nhiên là cảm thấy không thích hợp!

Chu Ái Đảng cắn răng: “Không được, anh phải nghĩ cách để mẹ mở miệng mới được. Nếu số tiền này vẫn còn đó, chúng ta phải tận mắt nhìn thấy, nếu thật sự đã cho Ái Quân rồi…”

Chu Ái Đảng vỗ mạnh một cái lên ván giường, sắc mặt âm trầm.

Đó là mấy trăm đồng, không phải mấy chục đồng.

Mẹ thật sự bất công như vậy sao? Không quan tâm đến anh ta nữa, cũng mặc kệ Quang Tông với Diệu Tổ sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai vợ chồng đang thương lượng thì giọng Thẩm Húc từ bên ngoài truyền đến. Hai người liếc nhau, rồi đứng dậy ra ngoài.

Nhà chính, Hướng Quế Liên rất không vui: “Mày tới làm gì? Tới xem tao đã c.h.ế.t hay chưa à?”

“Không phải vì nghe nói mẹ bị thương sao? Con mang theo chút thuốc men tới đây.” Trong không gian của Thẩm Húc có không ít thứ chữa vết thương ngoài da, hắn tùy tiện lấy ra một hộp thuốc khử trùng, đặt lên bàn: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

“Chưa c.h.ế.t được! Nếu mày thật sự quan tâm tới người mẹ như tao, thì đừng mang loại đồ này tới đây, đưa lương thực của nhà mày tới đây là được!”

Thẩm Húc không đáp lời.

Hướng Quế Liên hung tợn trừng mắt hắn: “Sao hả? Nói đến lương thực thì mày không chịu à? Hiện giờ lương thực trong nhà đều bị cướp hết rồi, mày là con trai, chẳng lẽ định trơ mắt nhìn mẹ già c.h.ế.t đói sao?”

Vừa nói bà ta vừa òa khóc, khóc lóc một lúc thế mà lại mang theo vài phần thật lòng: “Mày nhìn xem, tao bằng này tuổi rồi, mấy ngày qua trong bát mỗi ngày không có bao nhiêu hạt gạo, toàn là nước. Còn anh em của mày nữa. Ái Quốc và Ái Đảng đều là đàn ông trưởng thành, ăn không đủ no thì làm việc thế nào?”

“Càng khỏi phải nói tới Quang Tông Diệu Tổ, mới mấy ngày thôi đã gầy đi một vòng rồi. Bọn chúng mới mấy tuổi chứ, đúng vào tuổi ăn tuổi lớn. Mày chỉ lo bản thân ăn uống no đủ, mặc kệ chúng tao sống c.h.ế.t có phải không?”

“Mẹ, lời này của mẹ nói nặng quá rồi. Ái Quân chưa mang đồ về cho mọi người sao?”

Lời nói khóc lóc kể lể của Hướng Quế Liên ra được một nửa, nửa còn lại nghẹn ngay cuống họng. Bà ta há to miệng, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Ái Quân chỉ có một mình, lấy đâu ra nhiều lương thực như vậy! Mày nói vậy là quyết tâm mặc kệ mẹ già với anh em trong nhà đúng không?”

Thẩm Húc khẽ cười: “Mẹ, khi phân gia chúng ta đã nói rõ ràng rồi. Ai nhận công việc, sau này sẽ chịu trách nhiệm luôn phần của con. Lúc ấy, Ái Quân cũng đã đồng ý.”

Hướng Quế Liên lại lần nữa nghẹn lời, muốn phản bác lại không biết nên mở miệng thế nào, chỉ có thể tiếp tục khóc lóc bán thảm.

Nhưng mà bà ta còn chưa khóc xong đã nghe thấy Thẩm Húc nói tiếp: “Mẹ, mẹ cũng biết tình huống nhà con rồi đó. Vì Tam Oa, lương thực trong nhà con đều phải dùng loại tốt nhất. Lương thực phụ đã đổi hết thành lương thực tinh rồi. Lương thực tinh còn phải lấy ra một phần đổi sữa mạch nha với bột mì Phú Cường với đồng nghiệp trong đội vận chuyển. Con lấy đâu ra lương thực dư thừa cho mọi người?”

“Huống chi, mẹ cũng vừa nói, Ái Quân kiếm đâu ra được nhiều lương thực như vậy. Ngay cả cậu ấy còn không thể, con càng không có bản lĩnh lớn như vậy. Tốt xấu gì cha vợ cậu ấy vẫn là phó trạm trưởng trạm lương thực, là trạm lương thực đó, bên trong nhiều nhất không phải là lương thực sao? Huống chi, hôn lễ giữa Ái Quân và nhà họ Phương mẹ cho bên đó tận ba trăm đồng tiền lễ hỏi. Dù sao đi nữa nể mặt số tiền lễ hỏi này, vị phó trạm trưởng kia cũng không thể nhìn thông gia đói c.h.ế.t đâu.”

Vân Chi

Trái tim Hướng Quế Liên run rẩy, không đợi bà ta mở miệng, Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân đã nhảy ra: “Mày nói cái gì? Ba trăm đồng cái gì?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com