Sắc mặt Chu Ái Đảng xanh mét: “Mày nói đám cưới của Ái Quân, mẹ cho nhà họ Phương ba trăm đồng lễ hỏi?”
Vân Chi
“Đúng vậy!”
“Nói hươu nói vượn!” Hướng Quế Liên nổi trận lôi đình: “Chu Ái Dân, mày đừng nói năng lung tung, bản thân không có quan hệ tốt với anh em trong nhà đó là vấn đề của mày, sao hả, bây giờ còn muốn châm ngòi ly gián quan hệ của các anh em khác sao? Không có cửa đâu! Căn bản không có việc này, đừng dùng loại nói dối này để gây sự!”
“Sao có thể không có việc này? Người trong khu tập thể trạm lương thực hầu như biết hết. Vì chuyện này, hai chị dâu của Phương Giai Giai còn náo loạn một trận, hàng xóm láng giềng đều nghe thấy rõ!”
Trông thấy sắc mặt Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân biến hóa không ngừng, Thẩm Húc giống như giật mình hiểu ra: “A! Em... Em tưởng rằng anh chị đều biết! Chuyện đó... Có lẽ... Mẹ nói không có việc này thì không có đi. Có lẽ do em nghe lầm.”
Nghe lầm? Đã nói đến nước này rồi, sao có thể là nghe lầm!
Tuy rằng Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân không phải vô cùng thông minh, nhưng cũng không ngốc.
Giờ phút này, Hướng Quế Liên đã hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Húc rồi. Bà ta xem như đã nhìn rõ, hôm nay Thẩm Húc tới nhà, đâu phải tới thăm bà ta, rõ ràng là tới gây chuyện khiến nhà cửa không yên mà! Hắn không muốn thấy bọn họ sống tốt! Quả nhiên, bà ta không nhìn lầm, sói mắt trắng chính là sói mắt trắng, đồ ăn cháo đá bát.
Nhưng mà cho dù ánh mắt bà ta ác độc đến đâu, Thẩm Húc đều xem như không nhìn thấy. Biết đã đạt được mục đích, hắn tùy tiện tìm lý do chuồn mất, chuyện còn lại phải xem Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân rồi! À, không có lẽ còn cả vị nữ chủ trọng sinh trở về kia nữa.
Chỉ cần bọn họ nội đấu loạn thành một đoàn, ốc không mang nổi mình ốc, sẽ không còn tinh lực và thời gian tới làm phiền hắn và Điền Tùng Ngọc.
“Ái Đảng, con đừng tin lời nó. Nó cố ý nói vậy, nó...” Hướng Quế Liên muốn trấn an Chu Ái Đảng, đáng tiếc, Chu Ái Đảng không sẵn lòng nghe lời nói vô nghĩa của bà ta.
“Mẹ! Mẹ thật sự cho ba trăm đồng tiền lễ hỏi?”
“Ái Đảng, con nghe mẹ nói đã! Không phải thế! Con ngẫm lại xem, ba trăm đồng, Phương Giai Giai cô ta có đáng giá như vậy không? Có cần dùng ba trăm tiền lễ hỏi không? Số tiền ấy gần đủ để chúng ta xây một căn nhà gạch xanh ngói đỏ khang trang rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Căn nhà hiện giờ bọn họ đang ở cũng chỉ tốn hơn bốn trăm đồng một chút, sắc mặt Chu Ái Đảng hơi dịu đi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
Hướng Quế Liên nói tiếp: “Mẹ có tiền như vậy, muốn cưới cho Ái Quân người vợ xinh đẹp thế nào chẳng được, cần gì phải cưới Phương Giai Giai!”
“Cũng phải! Mẹ nói đúng. Tiền lễ hỏi của con với chỉ dâu đều là hai mươi đồng. Không nói riêng thôn chúng ta, dù tính cả mấy thôn quanh đây nữa, tiền lễ hỏi cao nhất cũng không vượt quá năm mươi. Cho dù Phương Giai Giai là người thành phố, cũng không thể giở công phu sư tử ngoạm như vậy được.”
Trương Lệ Phân phụ họa, tròng mắt xoay chuyển, nói tiếp: “Mẹ, mẹ yên tâm. Nếu thằng Ba nói bậy, tất nhiên chúng con sẽ không vì lời này làm hỏng tình cảm anh em với Ái Quân. Nhưng mà… Mẹ xem, vẫn chưa tìm được hai trăm tiền bán cách làm sa tế của mẹ, số tiền ấy không phải nhỏ, mẹ, mẹ để ở chỗ nào? Vẫn nên lấy ra xem lại cho yên tâm.”
Hướng Quế Liên nhìn về phía Chu Ái Đảng, Chu Ái Đảng mang vẻ mặt kiên định, hiển nhiên cũng có ý này. Hai vợ chồng một trái một phải bám chặt lấy bà ta, giống như không nhìn thấy tiền thề không bỏ qua!
Lúc này Hướng Quế Liên vô cùng hối hận, vì sao ngày đó đầu óc lại không minh mẫn thốt ra chính mình đặt tiền ở nơi khác chứ? Nếu bà ta nói tiền giấu ngay trong phòng thì tốt rồi, bây giờ có thể nói là do trong lúc xét nhà ai đó đã thuận tay lấy mất chiếm làm của riêng. Dù sao tiền dưới nền gạch và trong ấm sành có thể bị độc chiếm, nhưng nơi khác tất nhiên cũng có thể.
Đều do bà ta lúc ấy bị người trong thôn làm cho choáng váng, đầu óc hồ đồ!
Thấy không có cách nào lừa gạt được, Hướng Quế Liên chỉ có thể cứng rắn nói: “Sao hả? Tao còn chưa c.h.ế.t đâu, chúng mày đã nghĩ tới tiền của tao rồi! Tao nói cho chúng mày biết, muốn lấy tiền, chờ ngày nào tao nhắm mắt xuôi tay rồi nói!”
Sau đó bà ta hất tay Chu Ái Đảng với Trương Lệ Phân ra, xoay người vào nhà, đóng rầm cửa phòng lại.
Chỉ còn hai người Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân ở bên ngoài, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Trương Lệ Phân oán hận dậm chân: “Em thấy thằng Ba nói không sai tí nào! Nói dối cái gì, lời nó nói đều là sự thật! Đi, Ái Đảng, chúng ta tới khu tập thể trạm lương thực hỏi cho rõ ràng.”
Chu Ái Đảng lắc đầu: “Còn phải đi sao? Thằng Ba nói chuyện này người trong khu tập thể đều biết, vừa hỏi là rõ ràng ngay, nó cần gì phải nói dối?”
“Ba trăm đồng đó! Chu Ái Đảng, khi em vào cửa, mẹ chỉ cho có hai mươi đồng. Cho dù em là người nhà quê, không so được với con gái trong thành phố, nhưng nào có gia đình nào bênh nặng bên nhẹ như vậy? Chu Ái Đảng, việc này không thể để yên được!”
Đừng nói Trương Lệ Phân, ngay cả Chu Ái Đảng cũng không vui, ba trăm đồng là khoản tiền cực lớn, cứ như vậy chảy vào túi nhà họ Phương, ai có thể vui được?