Chu Ái Đảng sửng sốt, lập tức khó xử. Anh ta muốn có công việc, đúng là phải dựa vào Phương Giai Giai, nhưng khoản tiền này là mấy trăm, không phải mấy chục. Nếu chỉ giống như trước kia, Chu Ái Quân lấy mười hai mươi đồng, anh ta còn nhịn được. Hiện giờ số lượng lớn như vậy, sao anh ta có thể không để ý? Nhưng nếu không đành lòng thật sự làm ầm ĩ, khiến quan hệ giữa hai bên trở nên xấu đi, thì đừng mơ tới công việc nữa.
Giữa lúc Chu Ái Đảng còn đang giãy giụa, Chu Song Oanh bước vào: “A, chú Hai, chú sắp vào thành phố làm công nhân à?”
Vân Chi
Trên mặt cô ta đầy vẻ vui mừng, nhìn Chu Ái Đảng như có chung vinh dự: “Chú Hai lợi hại quá! Sau này cháu có ba người chú là công nhân rồi! Đợi khi đi học cháu sẽ nói với các bạn khác, bọn họ chắc chắn sẽ hâm mộ c.h.ế.t đi được! Chú Hai, chú sắp tới trạm lương thực làm việc à? Có phải việc này tốn rất nhiều tiền không?”
Cô ta bẻ ngón tay tính toán: “Chú Tư tốn bốn trăm đồng mới lấy được công việc của chú Ba. Bạn học cháu nói, cậu của cô ấy cũng phải mất ba trăm đồng mới xin được việc. Chú Hai, chú thì sao? À phải rồi, ngày mai chú đi làm, hay là ngày kia?”
Công việc vẫn chưa có, đi làm cái gì?
Chu Ái Đảng giật mình nghĩ ra điều gì đó.
Đúng vậy! Chu Ái Quân lấy hẳn vài trăm đó. Có số tiền này đủ để anh ta mua một phần công việc rồi. Đấy là còn chưa nói, trước đây khi Chu Ái Quân đi làm thay chỗ thằng Ba, đã chiếm của hời. Theo lý mà nói, hiện giờ Chu Ái Quân phải dốc sức giải quyết chuyện công việc cho mình mới đúng, sao còn bắt anh ta bỏ tiền ra? Bỏ tiền ra cũng được, nhưng phải đưa công việc cho mình chứ?
Nhưng công việc vẫn chỉ là lời nói đầu môi, chưa nhìn thấy bóng dáng đâu. Ngay cả công văn tuyển dụng cũng không có. Cha của Phương Giai Giai cũng chưa đưa ra một lời hứa hẹn chắn chắn, như vậy tính là gì?
Thấy sắc mặt Chu Ái Đảng dần dần trở nên âm trầm, Chu Song Oanh biết lời mình nói đã có tác dụng.
Được cô ta nhắc nhở, muốn Chu Ái Đảng từ bỏ mấy trăm đồng này không phân gia, trừ khi lập tức xử lý chuyện công việc cho Chu Ái Đảng. Nhưng chuyện công việc, nhà họ Phương có thể xử lý được sao?
Chuyện này là không thể nào!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đời trước, Phương Giai Giai cầm công việc để nhử Chu Ái Đảng một hai năm, sau đó trong lúc vô tình Chu Ái Đảng nghe thấy Phương Giai Giai và mẹ Phương nói chuyện mới biết, thật ra nhà họ Phương căn bản chưa tường có ý định giải quyết chuyện công việc giúp anh ta. Hy vọng bao năm tan biến, thiếu chút nữa Chu Ái Đảng đã náo loạn long trời lở đất.
Chu Ái Đảng nhìn về phía Hướng Quế Liên: “Mẹ! Hiện giờ đã đưa tiền rồi, nhà họ Phương có nói bao giờ giải quyết chuyện công việc cho con không? Ái Quân thì sao? Nó nói thế nào?”
Chuyện này đúng là chưa nói gì thật! Hướng Quế Liên nhíu mày: “Mẹ… Không phải Phương Giai Giai đang về nhà mẹ đẻ sao, đợi Ái Quân về, mẹ hỏi nó một chút.”
Sau đó bà ta quay đầu lại trừng Chu Song Oanh: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt kia, mày tới đây làm gì? Toàn nói lung tung, lần sau mày còn nói bậy nữa xem tao có xé nát miệng mày ra không.”
Mặt Chu Song Oanh đầy ấm ức: “Cháu… Cháu không nói bậy mà! Cháu chỉ muốn chúc mừng chú Hai có được công việc tốt, trở thành người thành phố mà thôi. Cháu… Cháu không biết hóa ra chú Hai còn chưa lấy được công việc. Lần trước bà nội cho chú Ba bốn trăm đồng, chưa tới hai ngày chú Tư đã được đi làm rồi. Cháu cho rằng chú Hai cũng…”
Lời này có thể nói là lại tưới thêm dầu vào lòng Chu Ái Đảng, lửa giận lập tức lại dâng lên.
“Mẹ! Em dâu Tư không thể vẫn luôn ở lại nhà mẹ đẻ như vậy. Còn Ái Quân nữa, trong nhà xảy ra chuyện lớn, thế mà nó không về xem một chút? Mẹ tìm người nhắn tin cho nó, bảo nó mang em dâu về nhà một chuyến đi. Nhân tiện chúng ta hỏi chuyện luôn.”
“Nếu có thể giải quyết chuyện công việc cho con luôn, thì thôi không nói nữa. Nếu không thể, thì đừng trách con trở mặt không nhận người! Phân gia! Cần phải phân gia! Đều là anh em ruột, không ai bắt nạt người khác như nó! Đã cho nó công việc của thằng Ba rồi, tiền trong nhà nó còn muốn lấy hết! Nó có còn để cho người anh trai này đường sống nữa hay không?”
Chu Song Oanh cúi đầu, trong lòng khinh bỉ.
Tốt lắm.
Đừng cho đường sống, ngàn vạn lần đừng cho đường sống!