Mẹ Phương hận rèn sắt không thành thép: “Trước đây mẹ nói với con thế nào? Không thể gả vào nhà họ Chu, không thể gả! Con có nghe lời không? Cũng không biết Chu Ái Quân kia có cái gì tốt, nó đã rót cho con bao nhiêu mê hồn canh, mà con cứ khăng khăng đòi lấy nó.”
“Trước đây mẹ với cha giới thiệu cho con vài người, cho dù là cháu trai trạm trưởng trạm lương thực, hay là cháu trai phó huyện trưởng, có người nào so ra kém Chu Ái Quân? Nếu con gả vào nhà những người này, nào có nhiều chuyện như vậy!”
Phương Giai Giai khóc sướt mướt, không mấy thích nghe những lời nói này, mếu máo nói: “Ái Quân đối xử với con khá tốt, chỉ là nhà họ Chu… Mẹ, mẹ không biết đâu, người trong thôn bọn họ giống như dã thú vậy!”
Mỗi khi nghĩ đến tình cảnh ngày hôm đó, cô ta lại không nhịn được run rẩy cả người.
“Trước đây mẹ còn nghĩ, nhà họ Chu chỉ là gia đình dân quê bình thường, lấy đâu ra được ba trăm đồng tiền lễ hỏi. Lúc ấy cảm thấy tốt xấu gì anh Ba nó cũng làm công nhân vài năm, anh họ còn là quân nhân, có lẽ mấy năm qua tích cóp được, hoặ claf vay mượn.” Mẹ Phương nhìn về phía Phương Giai Giai, trên mặt đầy nghi ngờ: “Bây giờ ngẫm lại, sợ là số tiền ấy là do bán cách làm sa tế lấy được nhỉ? Con không hỏi Chu Ái Quân một chút xem, nó nói thế nào?”
Phương Giai Giai mờ mịt lắc đầu.
Nhìn dáng vẻ này của con gái, loại chuyện này vậy mà cũng không để bụng, mẹ Phương nghẹn một hơi ở cổ họng, phun không ra, nuốt không xuống.
Vân Chi
Phương Giai Giai há miệng: “Nếu là tiền bán cách làm sa tế, con có phải trả lại hay không?”
Thiếu chút nữa mẹ Phương đã bị cô ta làm cho tức chết: “Con ngốc à? Tiền đã tới tay còn định đưa ra ngoài! Tiền đã cho con thì chính là của con, quan tâm tới nguồn gốc của nó làm gì. Cho dù có người hỏi, con cũng nói là không phiết, không rõ lắm. Người làm ra chuyện này không phải con, liên quan cái rắm gì tới con!”
“Con biết rồi!” Phương Giai Giai hít hít mũi, bám chặt vào cánh tay mẹ Phương, giọng nói khàn khàn, hốc mắt phiếm hồng, ánh mắt đầy khẩn cầu: “Mẹ, con không muốn quay về đó, mẹ để con ở lại nhà mình được không? Con kkhoong muốn về nhà họ Chu, những người đó… Những người đó thật sự rất dáng sợ!”
Hôm đó, cô ta mất ngủ cả đêm, sợ vừa nhắm mắt lại sẽ có người xông tới. Nếu không phải sắc trời đã quá muộn, cô ta hận không thể ra khỏi thôn ngay lập tức.
Cô ta trợn tròn mắt đợi đến khi ánh mặt trời chiếu xuống, cuối cùng không ngốc nổi nữa, mở cửa chạy ra ngoài.
Ngày ba ngày bảy trong thôn có xe bò lên huyện, hôm đó cũng có xe, nhưng cô ta khooang dám ngồi, cũng không dám nói với người gặp trên đường một câu nào. Cứ đi bộ như vậy bốn năm dặm đường, mới bắt được một chiếc xe đi nhờ vào huyện.
Vốn dĩ tưởng rằng nhà mẹ đẻ sẽ là cảng tránh gió cho cô ta, về nhà mẹ đẻ rồi sẽ không có chuyện gì nữa. Ai ngờ cô ta vừa mới gả ra ngoài, hôm sau hai người chị dâu đã dọn lại phòng cô ta cho hai đứa cháu trai ở. Biết chuyện ấy cô ta lập tức choáng váng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai anh trai cô ta làm việc trong xưởng vẫn chưa được phân phòng, ít nhất cũng phải chờ tới năm sau. Cho nên hiện giờ cả gia đình đều sống chung một chỗ. Lẽ ra cha mẹ cô đều có công việc, chức vị không tồi, nhà bọn họ là bốn phòng ngủ một phòng khách, so với những gia đình khác coi như vô cùng lớn rồi. nhưng mà nhà bọn họ lại nhiều người. Cha mẹ, anh trai, chị dâu, phía dưới còn ba đứa cháu gái, hai đứa cháu trai.
Trước kia vẫn luôn là cha mẹ một phòng, hai nhà anh trai chị dâu một phòng, cô ta và cháu gái lớn một phòng, hai đứa cháu gái khác thì dùng tấm ván gỗ ghép thành một cái giường đặt trong phòng khách.
Sau khi cô ta gả chồng, phòng được thu dọn lại, cháu gái lớn và hai đứa cháu gái khác chen nhau ở trong phòng khách, hai cháu trai chiếm phòng của cô ta.
Vốn dĩ Phương Giai Giai định bảo hai đứa cháu trai quay về phòng anh trai chị dâu như trước, trả lại phòng để cô ta ở một thời gian. Nhưng hai đứa cháu trai vừa mới có được phòng riêng của mình, đúng là lúc đang cao hứng nhất, sao có thể đồng ý? Bọn trẻ lập tức náo loạn ngay tại chỗ, chọc anh trai chị dâu càng oán trách cô ta hơn.
Cuối cùng vẫn phải để mẹ cô ta sắp xếp, để cha cô dùng ghế ghép lại ngủ tạm trong phòng khách, cô ta ngủ mới mẹ mình. Cho dù như thế, mỗi ngày sau khi cha mẹ vừa đi làm, hai chị dâu sẽ bắt đầu nói xấu cô ta. Lời nói trong ngoài đều mang theo ý tứ, con gái đã gả chồng rồi thì không nên ăn vạ nhà mẹ đẻ, trách cô ta chỉ ăn cơm không làm việc, còn lôi cả chuyện của hồi môn ra nói.
Phương Giai Giai cảm thấy mình rất ấm ức: “Mẹ! Con không quay về nhà họ Chu đâu!”
Thấy dáng vẻ này của cô ta, mẹ Phương cũng đau lòng, nhưng có cách nào khác đâu? Nếu chỉ có con dâu chèn ép, bà ta có thể xử lý được. Nhưng hôm nay hai đứa con trai cũng sinh ra oán khí rồi, bà còn có thể làm được gì?
Thấy mẹ Phương không nói lời nào, Phương Giai Giai luống cuống: “Mẹ, ngay cả mẹ cũng không giúp con sao?”
“Con cũng không nhìn xem tình hình trong nhà thế nào, cha con ở lại phòng khách, ban đêm ba đứa cháu gái đi vệ sinh, đi tới đi lui, thật sự rất bất tiện.”
“Vậy để cha quay về phòng ngủ, con ở phòng khách.”
Mẹ Phương trừng mắt: “Con không nhìn xem cha con ngủ chỗ nào à? Dùng ghế đựa ghép lại với nhau, con có thể ngủ được sao? Hơn nữa bây giờ con còn dang mang thai đấy!”
“Con có thể qua chen chúc với mấy đứa cháu gái.”
“Chỗ đó nhỏ tí teo, ba đứa ngủ đã rất chật chội rồi, lấy đâu ra chỗ để con tới chen chúc nữa?”
Phương Giai Giai cắn môi, nói đến nói đi, chẳng qua vẫn là không muốn cô ta ở lại mà thôi. Nếu thật sự muốn cho cô ta ở, chắc chắn sẽ có cách giải quyết.
Lúc này cô ta mới chính thức cảm nhận được thế nào gọi là con gái đã gả chồng như bát nước đổ đi. Trong lòng cô ta nghẹn khuất, muốn nổi giận, lại phải nhẫn nhịn.
Nếu cô ta nổi giận, vậy thì cô ta thật sự chỉ có thể về nhà họ Chu.