Ngày hôm sau, quả nhiên mẹ Phương đi theo Chu Ái Quân và Phương Giai Giai về thôn Thượng Thủy, cả cha Phương cũng đi cùng. Thân phận của ông ta giống như trụ cột chống trời, có tác dụng kinh sợ nhà họ Chu.
Nhưng mẹ Phương nào ngờ, vừa vào cửa đã nghênh đón vợ chồng Chu Ái Đảng thét ra hai chữ: Phân gia.
Bà ta làm cán bộ công đoàn, cũng từng nhìn quen cảnh cãi cọ rồi, tất nhiên không hoang mang chút nào, chỉ kéo Phương Giai Giai ngồi xuống, để Chu Ái Quân cãi nhau với bọn họ.
“Anh Hai tính toán rõ ràng quá nhỉ, trong nhà có bao nhiêu tiền chẳng lẽ anh còn hiểu rõ hơn mẹ sao? Sợ là nhà này không phải do mẹ làm chủ, mà do anh làm chủ rồi. Nếu anh Hai đã nhận định số tiền đó đều do em cầm, dù em có nói thế nào thì anh cũng sẽ không tin. Em biết, từ khi em nhận được công việc này, trong lòng anh Hai vẫn luôn không thoải mái lắm.”
Lời này ngược lại chỉ trích Chu Ái Đảng bụng dạ hẹp hòi.
Mẹ Phương khẽ chớp mắt, khóe miệng nhếch lên, người con rể này của bà ta đúng là không đơn giản. Khi nhìn qua Phương Giai Giai bên cạnh, bà ta lại nhíu mày, nếu đơn giản, chỉ sợ sẽ không thể khiến con gái bà ta một lòng một dạ như thế. Con gái bà ta quá ngây thơ, sao có thể là đối thủ của con rể? Nhưng chính vì con rể đủ khôn khéo, nhìn rõ thế cục, tuy rằng mẹ Phương không thích, lại không hề lo lắng.
Nếu Phương Giai Giai có thể không gả cho Chu Ái Quân tất nhiên là tốt nhất. Nhưng Phương Giai Giai quyết tâm phải gả, đã mang thai, gạo nấu thành cơm rồi, còn có thể làm sao bây giờ?
Nếu đã gả cho Chu Ái Quân, mẹ Phương sẽ nghĩ cách thay Phương Giai Giai. Bà ta sẽ tìm cơ hội bảo cha Phương điều Chu Ái Quân tới trạm lương thực.
Dù sao Chu Ái Quân ở xưởng in ấn cũng không được trọng dụng, vẫn luôn ăn không ngồi rỗi, chính anh ta cũng có ý định đổi đơn vị, muốn lưng dựa bóng mát dễ bề kiếm thêm. Đợi khi tới trạm lương thực rồi, sống dưới mí mắt của cha Phương, chỉ cần Chu Ái Quân không muốn mất việc, vẫn muốn dựa vào nhà họ Phương, thì sẽ không dám bắt nạt con gái bà ta.
Phía bên này mẹ Phương rất bình tĩnh, phía bên kia Chu Ái Quân đã bắt đầu tính toán sổ sách với Chu Ái Đảng rồi.
“Nếu anh Hai thật sự muốn tính toán rõ ràng, hay là chúng ta tính cả mấy năm qua Quang Tông với Diệu Tổ tiêu tốn bao nhiêu đi? Từ nhỏ tới giờ, có thứ gì bọn nó dùng không phải loại tốt nhất không? Trẻ con nhà khác trong thôn, hai ba năm chưa chắc đã được mặc một bộ quần áo mới, bọn nó năm nào cũng có, đặc biệt là ba năm gần đây, mỗi quý đều có.”
“Càn khỏi phải nói đến sau khi đi học, tiêu tốn càng nhiều hơn. Năm nào cũng đổi cặp sách, còn mua loại đắt nhất ở Cung Tiêu Xã, hộp bút, bút chì, sách vở cũng lãng phí không ít, còn có sữa mạch nha, bột mì Phú Cường… vân vân. Có nhà ai ăn sung mặc sướng như bọn nó không? Nếu anh Hai đã muốn tính, thì những chuyện này có phải cũng nên tính cả vào không?”
Chu Ái Quân nói một tràng dài, khiến Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân đều choáng váng.
Chu Ái Quân nói tiếp: “Anh Hai cũng đừng lấy ra chuyện bọn nó là cháu trai nhà họ Chu ra nói. Hiện giờ chị dâu Cả cũng có thai, Giai Giai cũng có thai, hai người họ sinh ra chẳng lẽ không phải cũng là cháu trai nhà họ Chu sao? Nếu anh Hai muốn công bằng, vậy thì không thể phân gia được. Nào có lý Quang Tông với Diệu Tổ được hưởng thụ cuộc sống sung sướng nhiều năm như vậy, đến lượt con trai em và con trai anh Cả lại không có nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Mày có ý gì?”
“Ý của em tất nhiên là, đợi đứa trẻ trong bụng chị dâu Cả và Giai Giai ra đời, cũng phải có được đãi ngộ như Quang Tông Diệu Tổ. Bọn họ có, con của chúng em cũng phải có.”
Sao Chu Ái Đảng có thể đồng ý, nếu như vậy, trong nhà lấy đâu ra tiền thừa?
“Phân gia! Lập tức phân gia!
Phân gia chính là phòng nào quản lý tài sản phòng nấy. Hiện giờ phân gia, tốt xấu gì còn có một trăm đồng để phân. Đợi hai phòng kia sinh con xong, sợ là một trăm này cũng không còn, nói không chừng bản thân mệt c.h.ế.t mệt sống cuối cùng lại thành công dã tràng.
Chu Ái Quân há miệng nói một câu: “Lời này là do anh Hai nói đấy nhé. Phân gia, em không ý kiến. Anh Cả thì sao?”
Chu Ái Quốc lắc đầu: “Anh cũng không ý kiến!”
Đầu óc Hướng Quế Liên nhất thời chưa phản ứng kịp, sao đột nhiên lại kéo tới chuyện phân gia thế này
“Không được! Tao không đồng ý, tao còn chưa c.h.ế.t đâu! Nhà này không thể phân!”
Lời này vừa nói ra, ba đứa con trai đều không vui lắm. Chu Ái Quốc cau mày không nói gì, để Chu Ái Quân và Chu Ái Đảng biết ăn nói thay phiên ra trận.
“Mẹ, cây lớn phân cành, người lớn phân gia, đây là chuyện không tránh được. Mẹ yên tâm, dù phân gia rồi, chúng con vẫn là con trai mẹ, vẫn hiếu thảo với mẹ như trước.”
Lời này là do Chu Ái Quân nói.
Vân Chi
“Mẹ, mọi chuyện đã đến nước này rồi, nếu không phải vì tiền lễ hỏi cho Chu Ái Quân, nhà chúng ta cũng không đến mức như vậy, bây giờ không phân gia, bảo con với Chu Ái Quân vẫn làm anh em tốt như trước là chuyện không thể nào! Con chỉ biết nói thế thôi, mẹ xem rồi làm đi!”
Lời này là do Chu Ái Đảng nói.
Hướng Quế Liên còn có thể làm gì bây giờ? Mấy đứa con trai đều đã quyết ý, bà ta không có biện pháp nào cả.