Ý kiến phân gia đã thống nhất, nhưng cái nhà này phải phân thế nào, thì không thống nhất được.
Cuộc cãi cọ mới lại bắt đầu.
Trương Lệ Phân liếc mắt nhìn ba người nhà họ Phương đang xem trò vui một cái: “Mẹ, tiền lễ hỏi của con với chị dâu Cả chỉ có hai mươi đồng, lễ hỏi của em dâu Tư tận ba trăm đồng, chuyện này tính thế nào?”
Mẹ Phương ngẩng đầu, nói: “Cháu đừng chỉ nhắc đến lễ hỏi, mà không đề cập tới của hồi môn! Nếu nhà cháu có thể cho cháu một chiếc máy may làm của hồi môn, thì thông gia cũng có thể bỏ ra tiền lễ hỏi như vậy.”
Trương Lệ Phân bị chặn họng, tất nhiên là không phục rồi: “Có ba trăm đồng này rồi, còn sợ không mua được máy may sao?”
“Chuyện này đúng là chưa chắc đã có thể! Cho dù có tiền, cháu có phiếu sao? Cho dù có phiếu, cháu có quan hệ sao? Cung Tiêu Xã chưa chắc đã có bán, máy may nhà thím mua cho Giai Giai phải nhờ em trai thím mang về từ Hải Thành đấy.”
Trương Lệ Phân há miệng, không cách nào phản bác.
“Hơn nữa, cho dù mua được, nhà các cháu có nỡ bỏ ra tất cả ba trăm đồng tiền lễ hỏi để mua máy may cho cháu không? A, ba trăm vẫn chưa đủ, còn phải thêm vào chút nữa.”
Vân Chi
Trương Lệ Phân:……
Cảng không có cách nào phản bác. Dựa theo tình huống nhà bọn họ, nếu thật sự lấy được ba trăm đồng tiền lễ hỏi, cha mẹ, anh em nhà cô ta có thể cho cô ta mang theo ba mươi đồng đã không tồi rồi.
Đúng là người so với người, tức c.h.ế.t mà. Trương Lệ Phân đỏ mặt, nói: “Bác Phương, bác không thể nói như vậy được. Khi bỏ ra tiền lễ hỏi vẫn chưa phân gia, tiêu là tiền của cả nhà. Không có lý nào của hồi môn nhà bác cho tất cả đều chỉ thuộc về Phương Giai Giai và Chu Ái Quân được. Dù thế nào bọn họ cũng phải bỏ ra một chút!”
Chuyện lễ hỏi, ánh mắt Trương Lệ Phân luôn hướng về phía Phương Giai Giai, dù thế nào mẹ Phương cũng phải chống lưng cho con gái mình. Nhưng nhà họ Chu phân gia thế nào, bà ta lại khó xen miệng vào.
Chu Ái Quân không phải kẻ ngu dốt, mẹ Phương tin tưởng anh ta sẽ không nhường ra đồ vật đã tới tay mình.
Đúng là Chu Ái Quân không có khả năng làm như vậy thật.
“Chị dâu, nào có chuyện lễ hỏi đã cho nhà vợ rồi còn có thể lấy về? Nếu như thế, có phải tiền lễ hỏi năm đó của chị dâu, cũng nên đòi nhà họ Trương mang về không?”
Trương Lệ Phân:…… Mẹ kiếp, vậy mà còn tính toán như vậy! Nếu thật sự tới nhà họ Trương đòi tiền, cha mẹ anh em cô ta không đánh c.h.ế.t cô ta mới là lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chu Ái Quân khẽ cười: “Trong chuyện này chị dâu chịu thiệt thòi, em có thể hiểu được. Thế này nhé, dù sao sau này mọi người vẫn cùng nhau sống dưới một mái nhà, chiếc máy may kia là của hồi môn của Phương Giai Giai, tuy rằng để trong phòng cô ấy, nhưng cô ấy chưa bao giờ nói không cho mọi người dùng, có phải không?”
Chỉ là để bọn họ dùng một chút mà thôi, đồ tất nhiên vẫn là của phòng anh ta.
Thấy Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân vẫn không đồng ý, Chu Ái Quân lại nói: “Nếu anh Hai vẫn không đồng ý, vậy cũng không có cách nào khác, chỉ cso thể tính toán tiêu phí của Quang Tông với Diệu Tổ mấy năm qua, thuận tiện tính thêm anh Hai lớn hơn em mười tuổi, trong mười năm ấy tiêu nhiều hơn em bao nhiêu, cộng tất cả lại cho dù không đủ ba trăm, ít nhất cũng một hai trăm. Ba trăm đồng nếu chia đều ra, anh Hai chưa chắc đã được chia nhiều như vậy.”
Chu Ái Đảng & Trương Lệ Phân:……
Cái gì? Cái gì! Cách tính quái quỷ gì thế này?
Trong lúc hai người đang choáng váng, Chu Ái Quân quay đầu hỏi Chu Ái Quốc: “Anh Cả cảm thấy thế nào?”
Chu Ái Quốc lắc đầu: “Anh không ý kiến!”
Thiếu chút nữa Chu Ái Đảng đã tức chết! Không ý kiến, không ý kiến! Ngoài câu không ý kiến ra, không còn lời khác để nói sao? Chu Ái Quốc là anh Cả thiệt thòi nhất còn chưa ý kiến, anh ta nói thêm chẳng phải có vẻ bản thân tính toán chi li sao? Như vậy rồi anh ta còn biết ồn ào thế nào nữa?
Chu Ái Quân nheo mắt lại: “Nếu anh Cả không có ý kiến gì, vậy thì phân gia đi. Trong tay mẹ còn thừa một trăm đồng, theo ý của em, mẹ giữ lại ba mươi, anh Cả với anh Hai mỗi người lấy ba mươi lăm, lúc kết hôn em đã tiêu tốn nhiều rồi, bây giờ không tranh phần với các anh nữa, được không?”
Cho dù chia cũng không được bao nhiêu tiền, có thể so được với ba trăm đồng lễ hỏi sao? Lời này giống như bản thân anh ta rộng lượng lắm không bằng.
Nghe đối phương nói xong, Chu Ái Đảng cảm cảm thấy giống như lửa giận công tâm.
Ai ngờ Chu Ái Quốc lại mở miệng nói: “Được!”
Chu Ái Đảng:……
“Có điều…” Chu Ái Quốc ngẩng đầu: “Trước đây khi thằng Ba đưa công việc cho em, lúc ấy đã nói rõ, sau này trách nhiệm làm con của cậu ta sẽ do em phụ trách.”
Chu Ái Quân gật đầu, không phản bác. Chuyện này có Chu Đại Hải và chú Bảy đứng ra làm chứng, anh ta không chối được. Huống chi, anh ta và Chu Ái Dân đều không phải con cả, trách nhiệm làm con có thể lớn đến mức nào? Anh ta không coi vào đâu cả!
“Nếu em đã thừa nhận điểm này, vậy thì tốt rồi. Ba năm trước đây, khi thằng Ba mới nhận được công việc, mẹ từng muốn nó nhường lại cho thằng Hai, sau đó việc này không thành. Công việc vẫn là của thằng Ba như cũ. Lúc ấy thằng Ba là người có tiền đồ nhất trong mấy anh em chúng ta, nó đã đồng ý sẽ nuôi mẹ khi về già. Nó nói sẽ để mẹ được ăn sung mặc sướng, sẽ không khiến mẹ chịu ấm ức. Bây giờ trách nhiệm ấy tất nhiên là của em rồi!”