Chu Ái Quân trăm triệu lần không nghĩ tới, anh ta có thể đấu Chu Ái Đảng nói không ra lời, lại ngã ngựa trước Chu Ái Quốc luôn im ỉm không rên một tiếng.
Anh ta còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy Chu Ái Quốc nói với Hướng Quế Liên: “Mẹ, không phải con không muốn nuôi mẹ. Chỉ là hoàn cảnh bên chỗ con thế nào, mẹ cũng biết rồi đấy. Con không so được với Ái Quân, em ấy có công việc, còn có nhà vợ tốt. Mẹ đi theo em ấy, không lo ăn mặc, nhưng đi theo con, có thể ăn được một bữa cơm no hay không cũng chưa chắc. Mẹ, con cũng không có cách nào.”
Dựa theo quy củ, nuôi mẹ là trách nhiệm của con trưởng. Chu Ái Quốc thoái thác như vậy, Hướng Quế Liên rất không vui, nhưng sau khi nghe hết những gì anh ta nói, cẩn thận ngẫm lại, thì đúng là có lý thật. Đặc biệt là nghĩ đến cuộc sống trước đây khi thằng Ba chưa phân gia, bà ta cũng từng được sống sung sướng.
Mấy ngày nay trong nhà thiếu lương thực, bữa nào cũng đói muốn mạng. Nếu như vẫn luôn tiếp tục như vậy, Hướng Quế Liên không biết mình còn có thể chịu đựng được hay không. Nếu như đi theo Chu Ái Quân, tốt xấu gì cha vợ anh ta cũng là phó trạm trưởng trạm lương thực, tất nhiên sẽ tốt cho bà ta hơn, bà ta cũng có cơ hội kiếm chút lương thực cho cháu trai bảo bối, không phải sao?
“Được! Mẹ đi theo Ái Quân!”
Chu Ái Quân:……
Vân Chi
Chu Ái Quốc phụ họa: “Nếu đã thương lượng xong rồi, thì con bảo Oanh Oanh đi mời bác trai và ông Bảy tới đây.”
Đâu cần anh ta phải sai bảo, sau khi thấy cha mình thuận lợi làm theo kế hoạch trước đó cô ta và mẹ đã nói, Chu Song Oanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, sợ kéo dài càng lâu, cha cô ta lại càng lộ ra sơ hở, dễ dàng thất bại trong gang tấc, nên đã chạy ra ngoài gọi người từ lâu rồi.
Chu Ái Đảng:……
Có phải mọi người đã quên mất tôi rồi không?
Mẹ Phương nghĩ tới điều gì đó, một giây trước khi Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân đứng ra phản đối, lập tức giữ c.h.ặ.t t.a.y Trương Lệ Phân: “Nên như vậy! Cho dù phân gia rồi, vẫn là người một nhà, phân gia nhẹ nhàng như vậy không phải tốt sao. Chị dâu Giai Giai, thím vẫn luôn nghe thấy con bé nhắc đến cháu, nói trong mấy ngày nó gả tới đây, đều do cháu giúp đỡ chăm sóc con bé.”
“Đứa nhỏ Giai Giai này bị thím chiều hư rồi, chuyện gì cũng không biết làm, thứ gì cũng không hiểu, may mà có thông gia và chị dâu giúp đỡ. Cháu đối xử tốt với Giai Giai, thím và cha con bé đều nhớ rõ! Nhưng mà hiện giờ công việc trong thành phố đã kín chỗ rồi, nhất thời không có cơ hội. Đợi sau này có cơ hội, nhà thím sẽ bồi thường cho các cháu.”
Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân đều sửng sốt, liếc nhau, muốn há miệng lại không biết phải nói gì.
Mẹ Phương nói tiếp: “Bây giờ đã phân gia rồi, nếu còn bảo cháu chăm sóc Giai Giai thì không thích hợp lắm. Nhưng hiện giờ Giai Giai đang mang thai, còn bị nghén nặng như vậy, đúng là không tiện làm công việc nhà, chỉ sợ vẫn phải phiền cháu. Nhưng không phải bắt cháu làm miễn phí đâu, thím với Giai Giai đã thương lượng rồi, mỗi tháng sẽ trả công cho cháu ba đồng, cháu thấy có được không?”
Ba đồng? Nhìn có vẻ không nhiều lắm, nhưng phân gia rồi, Phương Giai Giai lại không nuôi gà nuôi vịt, một mình cô ta, cũng chỉ phải nấu một ngày ba bữa cơm mà thôi, dù sao nhà mình cũng phải nấu, mỗi bữa nấu thêm một chút là được, không tốn bao nhiêu công sức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khóe miệng Trương Lệ Phân cong lên: “Bác gái thông gia nói nghiêm trọng rồi, có gì được với không được, cháu là chị em dâu với Giai Giai, tất nhiên phải chăm sóc lẫn nhau rồi, đều là chuyện nên làm.”
Mẹ Phương mừng rỡ: “Vậy thì cảm ơn cháu nhé, cháu yên tâm, đợi đến khi gặp được cơ hội tìm thấy công việc thích hợp, thím với cha con bé sẽ không quên các cháu đâu!”
Chu Ái Đảng nhìn về phía cha Phương, cha Phương lại không nhiều lời như mẹ Phương, chỉ xụ mặt khẽ gật đầu. Nhưng chính dáng vẻ nghiêm túc này, lại khiến Chu Ái Đảng cảm thấy đáng tin hơn chút.
Vì thế, chuyện phân gia đã được quyết định như vậy.
Chia tiền, chia đồ xong, ai trở lại phòng người nấy.
Chu Song Oanh quay đầu lại, nhìn về phía cửa phòng Chu Ái Đảng, không nhịn được nở nụ cười mỉa mai.
Lần phân gia này, không nói tới hai trăm đồng cô ta trộm được, bên ngoài tuy rằng cha cô ta thất thế, nhưng ít ra đã đẩy được Hướng Quế Liên cho Chu Ái Quân, còn Chu Ái Đảng đã được gì?
Ngoài ba lăm đồng tiền ra, không còn gì nữa. Ba trăm đồng tiền lễ hỏi anh ta vẫn luôn nhớ thương, lại không sờ được một phân nào, Không chỉ có thế, sau khi phân gia, tiền lương của Chu Ái Quân càng không liên quan gì đến anh ta, anh ta cũng không tìm thấy lập trường để đòi em trai đưa tiền.
Còn tưởng rằng không khéo lắm cơ, kết quả vẫn bị mấy lời ngụy biện của Chu Ái Quân xử lý. Chu Ái Quân định tính tiền tiêu dùng của Quang Tông Diệu Tổ, bọn họ không biết tính tiền Chu Ái Quân đã tiêu dùng sao? So về cái này, hai nhà đều kẻ tám lạng người nửa cân!
Nhưng vì Chu Ái Quân ra bài không theo lẽ thường, Chu Ái Đảng chưa từng thấy cách tính như vậy bao giờ, nhất thời choáng váng, sau này chưa chắc đã không nghĩ ra, nhưng đợi đến khi anh ta nghĩ ra, thì có thể thế nào? Nhà đã phân rồi, tất cả đã trần ai lạc định. Chu Ái Đảng chỉ có thể chấp nhận, đấy là còn chưa nói đến, có lời kia của nhà họ Phương, cho dù anh ta muốn làm ầm ĩ, sợ là cũng sẽ có điều cố kỵ.
Hừ, hai câu nói hay kia của nhà họ Phương, cũng chỉ có Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân tin, lại vui mừng hận không thể xách giày cho người ta, chẳng trách cả đời đều bị Chu Ái Quân chơi đùa xoay vòng vòng.
Chỉ với chút sức chiến đấu này, còn đòi không cho Chu Ái Quân đường sống?
Cũng không biết là ai không cho ai đường sống!
Phí công cô ta còn tưởng rằng hai bên có thể đánh nhau một phen, chậc, làm người ta quá thất vọng rồi.