Chu Đại Hải rất ủ rũ, nhưng cũng biết không có cách nào quay lại, chỉ nói vài câu đáng tiếc rồi bỏ qua, chuyển sang nói về Hướng Quế Liên.
“Bác cũng biết mẹ cháu làm việc này là sai mười phần, nhưng dù sao cũng là người một nhà, hiện giờ nhà bên đó không đủ lương thực để ăn, sợ là đến đầu xuân sẽ cạn kiệt lương thực. Bác biết bọn họ từng khiến cháu đau lòng, ngày thường có chuyện gì, bác cũng không cho bọn họ tới làm phiền cháu. Nhưng lần này thì khác. Tóm lại vẫn là mẹ cháu, là anh em với cháu, m.á.u mủ tình thâm, ác chỉ hi vọng cháu sẽ nhớ phần thân tình này.”
Trong lòng Thẩm Húc không vui lắm, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài. Chu Đại Hải nói như vậy, cũng nằm trong dự kiến. Trong thời đại này đa số người đều nghĩ như vậy. Không chỉ Chu Đại Hải, mà người trong thôn này ít nhất cũng phải có chín phần nghĩ như thế.
Hiện giờ mọi người vẫn đang tức giận, vẫn nhớ ơn hắn trước đây đã cống hiến cách làm sa tế, tất nhiên là vẫn hướng về phía hắn. Nhưng nghề phụ sa tế không còn nữa, theo thời gian trôi qua, ân tình sẽ càng ngày càng phai nhạt, cho đến khi nhạt đến mức không còn quan trọng nữa. Đến lúc đó còn có người sẽ đứng ra nói giúp hắn như bây giờ sao?
Đó là còn chưa nói đến, trong mắt mọi người, hắn và Hướng Quế Liên chung quy vẫn là mẹ con, tuy rằng hắn đã giúp toàn thôn, nhưng Hướng Quế Liên cũng hại toàn thôn. Ơn và thù gần như có thể triệt tiêu cho nhau.
Thậm chí có vài người còn giận cho đánh mèo, trút oán hận đối với Hướng Quế Liên lên người hắn. Đôi khi chuyện trên đời chính là ngược đời như vậy đó. Giống như bạn có thứ gì đó, bạn không cho người ta, người ta sẽ không cảm thấy gì. Nhưng nếu bạn cho người ta, người ta hưởng thụ lợi ích do thứ đó mang lại, sau đó bạn cướp thứ đó đi từ trong tay người ta, vậy tương đương với làm hại đối phương.
Thẩm Húc chưa bao giờ xem nhẹ tình người, nhưng cũng chưa bao giờ coi trọng nó.
Hắn tin trên đời này không thiếu người nhớ ơn hắn, nhưng cũng tin người sinh ra ý nghĩ như trên không phải ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Bác trai, cháu hiểu ý bác, nhưng theo ý của cháu, tạm thời chúng ta đừng làm gì vội.”
Thấy Chu Đại Hải định phản bác, Thẩm Húc xua tay, nói: “Không phải là luôn mặc kệ, mà là tạm thời không cần lo lắng. Mẹ cháu là người thế nào, cháu hiểu rõ. Nếu việc này được giải quyết quá dễ dàng, bà ấy sẽ không nhớ lâu, sau này nói không chừng vẫn sẽ làm ra loại chuyện tương tự. Bác trai, chắc bác cũng không muốn cả đời này phải chùi đ.í.t cho bên kia đâu nhỉ? Cho dù bác sẵn lòng, bác đã từng nghĩ tới cảm tưởng của bác gái chưa? Từng suy xét đến cảm nhận của vợ chồng Minh Hữu chưa?”
Chu Đại Hải nhất thời không biết nói gì. Đúng là vì chuyện này, vợ ông ta từng cãi nhau với ông ta mấy ngày, sau đó còn chiến tranh lạnh.
“Có số lương thực bác đổi về từ tay hương thân, bọn họ tiết kiệm vẫn có thể ăn tới đầu xuân, khi đó có đủ các loại rau dại, sẽ không đến mức thật sự đói chết. Sở dĩ hiện giờ ngày nào bọn họ cũng kêu khổ với bác, đơn giản là vì trước đây ăn sung mặc sướng mãi quen rồi, điều kiện sinh hoạt bây giờ thấp hơn hẳn, chênh lệch quá lớn, trong chốc lát không thích ứng được ngay mà thôi. Chỉ sợ bọn họ cũng không muốn thích ứng.”
“Trẻ con đều biết, làm sai chuyện thì phải chịu trách nhiệm. Dù thế nào trách nhiệm này cũng phải do chính bọn họ gánh chịu. Bọn họ bị dạy dỗ, mới có thể nghĩ lại, mới có thể khôn lên. Bác trai, chẳng những cháu sẽ không vươn tay giúp đỡ lúc này, cháu cũng kiến nghị bác đừng làm gì tiếp. Bác cũng đừng quá lo lắng, chúng ta có thể chú ý sát sao, sẽ không để bên kia thật sự đi tới bước đường cùng.”
Có câu cuối cùng này, trong lòng Chu Đại Hải thoải mái hơn một chút.
Đúng lúc vợ Chu Đại Hải tới thêm đồ ăn, nghe thấy những lời ấy, lập tức tán thành: “Thằng Ba nói có lý lắm, ông nên nghe thằng Ba.”
Vân Chi
Chu Đại Hải nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu.
Thẩm Húc rũ mi mắt xuống, trong lòng cười lạnh: Những lời này chẳng qua chỉ là lý do. Chỉ cần qua một một khoảng thời gian nữa, khi nhà họ Chu thật sự đến mức sơn cùng thủy tận, khi ấy có lẽ hắn đã chặt đứt phần quan hệ mẹ con vốn dĩ không nên tồn tại với Hướng Quế Liên rồi.