Thẩm Húc nhìn tư liệu trong tay, là kết quả do Bạch Sùng ủy thách người ta điều tra ra được. Đúng là bà Thái có người thân ở huyện Thanh Thạch. Nạn đói năm đó, sau khi lương thực nhà họ Thái bị cướp, người nhà bị giết, người sống sót duy nhất là bà Thái đã rời khỏi thôn Hạ Thủy tới huyện Thanh Thạch, đến nhờ cậy thân thích.
Nhưng lúc ấy nhà nào cũng gian nan, thân thích sao có thể sẵn lòng nuôi thêm một miệng ăn nữa. Bà Thái bị thân thích đuổi ra ngoài, không có chỗ để đi, đã nhảy xuống sông muốn tìm đến cái chết, nhưng được người tốt bụng cứu lên, còn cho bà ta một bát cháo loãng. Bà Thái từng cảm nhận được nước sông lạnh lẽo rót vào lồng ngực, khiến người ta hít thở không thông, trong lòng sinh ra sợ hãi, không dám tiếp tục tìm c.h.ế.t nữa.
Bà ta đi một đường, từ nông thôn tới thành phố, tìm đồ ăn dưới sông, trên mặt đất, thậm chí còn bới cả đống rác. Nếu không thể tìm thấy đồ ăn, thì gặm vỏ cây. Bà ta từng đào rau dại, từng bắt chuột đồng, từng hái mầm cây mùa xuân, cũng từng ăn xin. Tuy rằng đều không xin được gì, nhưng thi thoảng vẫn có vài lần gặp được gia đình có điều kiện, sẽ cho bà ta nửa củ khoai lang.
Nhặt đông một miếng, tây một miếng như vậy, cuối cùng bà Thái cugnx sống sót. Ba năm nạn đói qua đi, cuộc sống bắt đầu tốt lên, nhưng đó là đối với người khác. Bà lái là người ngoài tới, không có hộ tịch bản địa ở huyện Thanh Thạch, không có đồng ruộng, mặc dù mưa thuận gió hòa, lúa ngoài đồng được mùa, cũng không có quan hệ gì với bà ta.
Sau đó bà ta liền tìm một gia đình cán bộ trong thành phố, giặt quần áo cho người ta, giặt một chậu đầy quần áo có thể đổi lấy một bát gạo. Nam chủ nhân làm việc trong chính phủ ở gia đình bà ta gặt quần áo giúp kia, nghe nói đến tao ngộ bà ta gặp phải, cảm thấy bà ta thật sự đáng thương, đã động lòng trác ẩn, hỏi bà ta có muốn về quê không?
Khi đó sức khỏe của bà Thái đã không tốt lắm rồi, thường xuyên đau chỗ này, đau chỗ nọ, đặc biệt là hai chân, trở trời mưa gió đều rất khó chịu. Tuy huyện Thanh Thạch ở ngay sát huyện Dương Sơn, nhưng vẫn cách vài chục kilomet. Đặc biệt là hai bên còn chưa có tuyến xe thông với nhau. Với tình hình chân cẳng của bà Thái, căn bản không về được.
Huống chi, chồng, con trai, cháu trai bà ta đều đã c.h.ế.t ở thôn Hạ Thủy rồi, bà ta còn quay về làm gì nữa? Nhìn cảnh nhớ người sao? Bà ta chưa bao giờ quên được cái đêm hôm đó, mọi người đều nói là kẻ cắp xông vào nhà cướp đoạt lương thực, hại nhà bọn họ, sự thật cũng đúng là như thế. Nhưng k ẻ cắp là ai, có lẽ cũng là người trong thôn, bởi vì chỉ có bọn họ mới biết nhà bà ta có lương thực.
Đám kẻ cắp kia đều che mặt, nếu không phải quen biết nhau thì che mặt làm gì?
Bà ta không biết cụ thể là ai, nhưng trong lòng kẻ cắp lại nhớ rõ bà ta, bà ta về nơi đó, kẻ cắp sẽ làm thế nào? Về thôn Hạ Thủy rồi, bà ta còn được sống yên ổn sao? So với ngày ngày lo lắng, thà ở lại huyện Thanh Thạch còn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nam chủ nhân nhà kia thấy bà ta đã quyết tâm, liền giúp bà ta xử lý hộ tịch ở đội sản xuất dưới công xã. Đến tận lúc ấy, bà ta mới xem như là người của đội sản xuất huyện Thanh Thạch. Mỗi ngày đi theo người trong thôn, cùng nhau làm việc, bà ta đã lớn tuổi, sức khỏe còn không tốt, không thể làm được công việc quá nặng nhọc, kiếm được không nhiều công điểm lắm, nhưng chăm chỉ làm việc cũng đủ nuôi sống bản thân.
Bạch Sùng nói: “Tôi nhờ vào quan hệ với đồn công an, điều tra hết mấy huyện xung quanh có thể tìm thấy người một lần. Người này, các phương diện đều phù hợp với điều kiện cậu cung cấp, cậu nhìn xem, có phải người cậu muốn tìm không?”
Thẩm Húc gật đầu: “Chắc là đúng. Tư liệu rất kỹ càng tỉ mỉ, bên trên ghi lại đầy đủ những chuyện lớn từng xảy ra trong cuộc đời bà Thái, vừa nhìn đã biết phải trải qua quá trình điều tra nghiêm túc. Tuy rằng trên thế giới to lớn này việc lạ gì cũng có, nhưng mức độ trùng hợp cao như vậy, sợ là không có.”
“Vậy bây giờ cậu định làm thế nào?”
Vân Chi
Thẩm Húc nhìn địa chỉ cụ thể trên tư liệu, cân nhắc một lát: “Khoảng cách từ chỗ chúng ta đến đó không xa lắm, chỉ là không có xe tới thẳng đó. Trước tiên phải bắt xe tới huyện Thanh Thạch, sau đó chuyển xe từ huyện thành tới thị trấn, sau đó còn phải chuyển xe một lần nữa, Sau khi xuống xe, còn phải đi bộ bảy tám dặm đường, có chút phiền phức.”
“Có điều đội vận chuyển có xe chở hàng chạy tới huyện Thanh Thạch, lần gần nhất chính là ba ngày sau, tuy rằng không phải cháu lái xe, nhưng cháu có thể thương lượng thay đổi công việc lần này với đồng nghiệp, tự mình đi một chuyến. Hiện giờ cháu đã đứng vững gót chân ở đội vận chuyển rồi, khoảng cách gần như vậy có thể phụ trách một mình. Đến lúc đó, đợi làm xong chuyện của đội vận chuyển rồi, cháu sẽ trực tiếp lái xe tìm bà Thái, đưa bà ấy về đây.”
Bạch Sùng nhìn hắn: “Đưa về đây?”
“Đúng! Bà ấy là nhân chứng quan trọng, tất nhiên phải về làm chứng rồi.”
Bạch Sùng sửng sốt: “Làm chứng? Cậu tìm Bà Thái làm chứng chuyện gì?” Nói xong, ông ấy lại nhăn mày: “Nói ra thì, tôi vẫn chưa hỏi cậu, bà Thái này có quan hệ gì với cậu?”
“Bà ấy là người đỡ đẻ cho tôi, nhưng chắc hẳn tôi không phải con trai ruột của Hướng Quế Liên.”