Buổi chiều, Thẩm Húc đút túi một ngàn đồng tới công xã tìm tài xế Ngô. Tài xế Ngô nhận tiền rồi, làm việc cũng nhanh nhẹn hơn, trực tiếp dẫn hắn đi gặp vị chiến hữu công tác ở đội vận chuyển kia. Chiến hữu kia họ Hoắc, tên Đông Thăng.
Hoắc Đông Thăng và tài xế Ngô nói chuyện với nhau năm phút, rồi bước tới đưa cho Thẩm Húc một lá thư giới thiệu: “Năm ngày sau thi tuyển, cậu cầm lấy cái này, đến lúc dự thi tự nhiên sẽ biết làm thế nào. Nghe lão Ngô nói, kỹ thuật lái xe của cậu không tồi, nhưng đội vận chuyển chúng tôi có quy củ, bất kỳ người mới nào, đều phải đi theo người cũ học một khoảng thời gian, Tôi sẽ sắp xếp trước, để cậu đi theo tôi.”
Thẩm Húc gật đầu, Hoắc Đông Thăng nói thêm: “Cứ như vậy nhé. Chiều nay tôi còn phải lái xe chở hàng, bây giờ phải về đội rồi, không có thời gian nói tỉ mỉ. Đợi cậu vào đội vận chuyển rồi, trực tiếp tới tìm tôi, đến lúc đó tôi sẽ nói cho cậu một vài yêu cầu và hạng mục công việc cần chú ý trong đội sau.”
“Cảm ơn anh Hoắc.”
Tạm biệt Hoắc Đông Thăng và tài xế Ngô, Thẩm Húc không về thôn Thượng Thủy ngay, mà tới chợ đen, Lần này hắn không tìm anh Chín, mà trực tiếp bày quầy hàng vỉa hè ở trong chợ đen, bỏ số giày mua được từ xưởng giày Triều Dương ra bán.
Giày có không ít kiểu dáng, nam có, nữ có. Hiện giờ là mùa hè, giày xăng đan, dép lê, mỗi loại đều có hai ba kiểu dáng, tất cả đều là mốt mới nhất hiện nay. Ngoài cái này ra, còn hơn hai mươi đôi giày giải phóng nữa. Tuy rằng thời tiết hiện tại đeo giày giải phóng hơi nóng, nhưng vẫn bán chạy như thường, cùng lắm thì mua về trước, đợi đến khi trời lạnh sử dụng cũng được.
Quan trọng nhất là, bình thường bán đồ ở chợ đen không cần phiếu, nên sẽ đắt hơn so với Cung Tiêu Xã một chút. Nhưng Thẩm Húc lại định giá còn thấp hơn so với Cung Tiêu Xã hai mao, đừng thấy hai mao tiền không nhiều, đủ để mua mấy quả trứng gà đấy.
Đặc biệt, tuy là hàng thứ phẩm, nhưng tỳ vết lại nhỏ đến mức gần như nhìn không thấy, không hề kém hàng hóa trên quầy bán ở Cung Tiêu Xã.
Bởi vậy, sạp hàng của Thẩm Húc vừa mở bán, khách đã đông như mây.
Người không dư dả lắm cũng nghĩ đây là cơ hội khó có được, hôm nay không mua, nói không chừng sau này không còn nữa, đến Cung Tiêu Xã mua vừa đắt hơn hai mao còn cần cả phiếu, không có lời, nên cũng cắn răng mua một đôi.
Người dư dả thì cảm thấy đây là cơ hội khó có được, không chỉ mua cho mình, còn nghĩ đến người nhà. Vì thế một lần mua cả vài đôi, người nhà ai cũng có phần.
Mất nửa ngày, hơn trăm đôi giày mua từ tay Lý Thành Bân đã được Thẩm Húc bán gần hết. Còn thừa mười đôi đều là hàng còn sót lại, tỳ vết lớn chút, không dễ bán. Cuối cùng Thẩm Húc dứt khoát hạ nửa giá, giá rẻ như thế, có người mua không so đo, tất nhiên sẵn lòng mua, cứ như vậy, số giày trong tay hắn đã hết sạch,
Thẩm Húc nhẩm tính, hàng hóa thứ phẩn vốn dĩ giá rẻ hơn so với giá sỉ của hàng chính phẩm, cộng thêm Lý Thành Bân giúp đỡ, cho hắn ưu đãi lớn, tiền nhập lô giày này vô cùng tiện nghi. Mỗi đôi bán đi, hắn có thể kiếm được từ tám mao tới một đồng, nói cách khác, trừ đi phí tổn, hôm nay hắn kiếm được tổng cộng hơn một trăm đồng.
Quá bất ngờ!
Ra khỏi chợ đen, Thẩm Húc phát hiện ra mình bị theo dõi. Hắn không để lộ ra, vẫn đi về phía trước như cũ, chỉ là xoay chuyển phương hướng, đi tới chỗ không người, giả vờ tuột dây giày ngồi xổm xuống chỉnh lại.
Hai người đàn ông phía sau thấy cơ hội như vậy, giơ gậy gỗ lên định đánh úp. Nào ngờ đây chỉ là chiêu dẫn rắn ra khỏi hang của Thẩm Húc, cảm nhận được tiếng gió phía sau, hắn lập tức nghiêng người dịch sang bên cạnh một bước. Hai người kia lao quá nhanh, vồ hụt, thiếu chút nữa ngã sấp mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi đứng vững, hai người hung dữ trừng mắt với Thẩm Húc: “Thức thời thì giao tiền ra đây, nếu không, đừng trách bọn tao không khách khí!”
Vân Chi
Thẩm Húc nhíu mày, hiển nhiên không có ý định đưa tiền.
Một người đàn ông trong đó lại nói: “Chúng tao cũng không muốn nhiều lắm, lấy ra ba phần số tiền mày kiếm được hôm nay, là được!”
Hai mắt Thẩm Húc lóe lên, quả nhiên hắn bị theo dõi từ chợ đen. Trong chợ đen có quy củ, người khác không dám xằng bậy. Nhưng ra khỏi chợ đen rồi thì khác. Sợ là đây không phải lần đầu bọn họ làm việc này, mà chuyên môn chặn đường người buôn bán tốt ở chợ đen.
Hơn nữa bọn họ còn rất thông minh, biết thời buổi này kiếm tiền ở chợ đen cũng không dễ dàng. Nếu cướp đi toàn bộ, biết đâu người ta sẽ liều c.h.ế.t phản kháng, nếu không cẩn thận xảy ra án mạng, sẽ phiền phức to. Mặc dù có thể lợi dụng quan hệ để thoát thân, nhưng cũng khó tránh khỏi bị lột một lớp da.
Bởi vậy bọn họ mở miệng chỉ cần ba phần. Đối mặt với bạo lực, người bị chặn đường tự biết không chống cự được, đưa ra ba phần ít nhất còn giữ được bảy phần, tốt hơn so với mất cả người lẫn của. Ôm tâm lý này, rất nhiều người sẽ đưa tiền.
Nhưng Thẩm Húc không muốn cho bọn họ.
Không đợi đối phương kịp hành động, hắn đã ra tay trước. Hai người đàn ông này, thân hình cao lớn, làm chuyện chặn đường cướp bóc tất nhiên cũng có chút thân thủ, nhưng không phải người từng trải qua huấn luyện. So với Thẩm Húc, người đời trước từng học đủ loại võ thuật mà nói, không đủ nhìn.
Thẩm Húc chỉ cần năm sáu chiêu, đã cướp được vũ khí của bọn họ, đánh ngất đối phương.
Nhìn hai người ngất xỉu trên mặt đất, Thẩm Húc xoa xoa nắm đấm, âm thầm thở dài.
Chẳng trách mọi người đều nói chợ đen nguy hiểm, chẳng những phải đề phòng Hồng vệ binh bắt người, còn phải đề phòng cả du côn cướp bóc.
Thẩm Húc thở dài, mặc dù hắn không sợ, nhưng sau này vẫn nên ít tới chợ đen thì tốt hơn. Sau đó hắn đi về phía nhà Bạch Sùng.
Hắn chuẩn bị cho Bạch Sùng hai miếng thịt khô, một con cá, bốn hộp Lão Can Ma. Lão Can Ma này không phải số lần trước làm, hai mươi hộp đó đã hết sạch rồi. Thứ này là do hôm nay hắn làm ra lúc dạy người trong đại đội, bởi vì nguyên liệu là của đại đội, Thẩm Húc mang đi còn cố ý trả tiền.
Ăn xong một bữa cơm với Bạch Sùng, Thẩm Húc lại hỏi chuyện bà Thái.
Bạch Sùng lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa có tin tức. Tin tức cậu đưa ra quá ít.”
Thẩm Húc cũng không cảm thấy thất vọng, vốn dĩ cũng không nghĩ có thể có kết quả nhanh như vậy. Hiện tại cũng chưa bao lâu, trong niên đại này tìm người đâu phải chuyện dễ, đâu phải thời đại internet.
“Những gì cháu biết đều nói hết với chú Bạch rồi, dù thế nào cũng phải tìm tiếp. Có tin tức chú Bạch trực tiếp bảo người đưa tin cho cháu là được.”