Ra khỏi nhà họ Bạch, khi Thẩm Húc quay về thôn Thượng Thủy, sắc trời đã chuyển đen. Hắn không ngờ lại đụng phải Chu Song Oanh ở cửa thôn.
“Chú Ba!”
“Sao cháu lại ở đây? Trời tối rồi, mau về nhà đi!” Thẩm Húc không thích vị nữ chủ trong nguyên tác này, nhưng những chuyện giống trong sách hiện tại còn chưa phát sinh, bởi vậy hắn không định làm gì cô ta cả. Cô đi đường quang của cô, tôi đi cầu độc mộc của tôi là được.
“Chú Ba, cách làm sa tế kia, là tự chú nghĩ ra sao?”
“Cháu hỏi chuyện này làm gì?”
“Là do cháu cảm thấy kỳ lạ thôi! Chú xem, đàn ông trong thôn chúng ta đều rất ít khi xuống phòng bếp, càng đừng nói tới chuyện nghĩ ra món ăn mới.”
Thẩm Húc nheo mắt lại: “Chú không giống bọn họ. Từ năm sáu tuổi chú đã bắt đầu nhóm lửa nấu cơm rồi.”
Chu Song Oanh sửng sốt, há miệng thở dốc, không mở miệng hỏi tiếp.
Thẩm Húc nói: “Rốt cuộc cháu muốn nói gì?”
“Cháu…” Chu Song Oanh hít sâu một hơi, đang định hỏi đối phương đã từng nghe nói đến Lão Can Ma chưa, thì trông thấy Chu Song Yến một tay dắt Tam Oa, một tay nắm tay Lưu Manh Manh chạy tới.
“Cha!”
Nhìn thấy đám trẻ, vẻ lạnh lùng trên mặt Thẩm Húc rút đi một chút, lộ ra nụ cười ôn hòa: “A! Sao mấy đứa lại tới đây?”
“Tới đón cha về nhà!”
Vân Chi
Lưu Manh Manh cũng gật đầu, nói theo: “Đón cậu về nhà! Cậu, cho cậu ăn cái này!”
Tay Thẩm Húc bị nhét vài viên kẹo.
“Mẹ nói, cậu đã giúp mẹ con cháu, cháu phải biết có qua có lại. Manh Manh không có gì cả chỉ có kẹo, là mẹ mua cho, ăn rất ngon! Cậu ăn đi!”
Thẩm Húc dở khóc dở cười, mặc dù hắn không thích đồ ngọt, nhưng vẫn bóc một viên bỏ vào miệng: “Ừ, đúng là ăn rất ngon! Cảm ơn Manh Manh!”
Lưu Manh Manh lập tức vui vẻ, vỗ vỗ bộ n.g.ự.c của mình, rồi chỉ vào Chu Song Yến và Tam Oa: “Cháu có, chị Yến Tử và Tam Oa cũng có, bây giờ cậu cũng có, mọi người đều có. Mẹ nói, có đồ tốt phải chia sẻ với người thân!”
“Ừ! Manh Manh nhà chúng ta rất nghe lời, đúng là đứa trẻ ngoan.”
Nghe thấy thế, Lưu Manh Manh cười rộ lên.
Thẩm Húc dẫn ba đứa trẻ vào thôn, còn Chu Song Oanh thì bị coi như người trong suốt.
Chu Song Oanh đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng một lớn ba nhỏ, sắc mặt âm u không biết đang nghĩ gì.
Lưu Manh Manh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đời trước cô ta chính là người chơi thân với Tam Oa và Yến Tử nhất, sau khi chú Ba, thím Ba xảy ra chuyện, thường xuyên mang đồ ăn đồ uống đến cho bọn họ. Những ân huệ đó, Tam Oa và Yến Tử đều ghi tạc trong lòng. Đặc biệt là Tam Oa. Sau đó khi “Quý nhân” tìm tới, Tam Oa nói không nỡ xa Lưu Manh Manh, muốn đưa Lưu Manh Manh đi cùng cậu tới thủ đô.
Đối phương nể mặt Tam oa, mang cả Lưu Manh Manh đi cùng. Vì không để cô bé phải tách mẹ mình ra, còn tìm công việc cho Chu Minh Tô ở thủ đô, từ đó một người đắc đạo gà chó thăng thiên.
Sắc mặt Chu Song Oanh sa sầm xuống, cô ta chưa bao giờ quên, một ngày trước khi cô ta chết, Lưu Manh Manh trở về thôn Thượng Thủy, dẫn theo cả chồng con mình. Chồng cô ấy là họa sĩ nổi tiếng, một bức tranh bán ít nhất trăm vạn, con cô ấy xinh đẹp thông minh, mặc một chiếc váy mỹ lệ, giống như công chúa nhỏ.
Bản thân Lưu Manh Manh thì sáng sủa gọn gàng, từ trên xuống dưới, cho dù là quần áo giày dép hay túi xách, tất cả đều là hàng hiệu, ngay cả kẹp tóc trên đầu cũng mấy ngàn tệ, nhưng đối với Lưu Manh Manh mà nói, chỉ là đồ vật tầm thường.
Mà khi đó, bản thân cô ta thì sao?
Chu Song Oanh nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó. Người trong thôn đều tới xme náo nhiệt, vây xung quanh Lưu Manh Manh, tiếng khen tặng không ngừng vang lên bên tai. Chỉ có bản thân là trốn trong một góc, không dám xuất hiện, bởi vì tự thấy xấu hổ, bởi vì chênh lệch quá rõ ràng. Vầng sáng quanh người Lưu Manh Manh quá chói mắt, khiến cô ta vừa hâm mộ vừa ghen ghét, thậm chí còn hận đối phương.
Đôi tay rũ bên người Chu Song Oanh khẽ run lên, cô ta nhắm mắt lại, hít sâu, cố gắng đuổi hết những hình ảnh ấy ra khỏi đầu.
Cô ta tự nói với bản thân, hiện tại vẫn còn sớm, tất cả đều chưa bắt đầu.
Trong kế hoạch của cô ta, một năm sau Lưu Manh Manh mới quay về thôn Thượng Thủy, cô ta có nhiều hơn Lưu Manh Manh một năm. Một năm, đủ để cô ta thành lập tình bạn sâu nặng với Yến Tử và Tam Oa trước Lưu Manh manh. Chờ khi tình cảm giữa bọn họ đã không gì phá nổi, dù Lưu Manh Manh trở về, cũng không d.a.o động được địa vị của cô ta.
Nhưng mà, mọi chuyện lại lần nữa vượt ra khỏi dự kiến của cô ta.
Lưu Manh Manh đã quay về sớm hơn.
Còn cả chú Ba nữa.
Thứ gọi là sa tế kia, còn không phải là Lão Can Ma sao? Sao chú ấy lại biết? Chẳng lẽ chú ấy cũng trọng sinh?
Chu Song Oanh muốn đuổi theo hỏi cho rõ ràng, nhưng chân phải vừa nâng lên bước ra một bước, cô ta đã dừng lại.
Không! Không được!
Cô ta không biết làm Lão Can Ma thế nào, nhưng cô ta đã xem phương thức chế tác, không khó lắm. Nếu nói do chú Ba tự mình nghĩ ra, cũng chưa chắc đã không có khả năng ấy.
Quan trọng nhất chính là, nếu chú Ba thật sự trọng sinh, vậy cô ta đuổi theo, ba chữ Lão Can Ma kia vừa ra khỏi miệng, chẳng phải sẽ bại lộ bản thân sao? Như vậy, thứ nhất chú Ba sẽ biết cô ta không phải trẻ con, cũng biết cô ta hiểu rõ mọi chuyện sẽ phát triển thế nào, sẽ xác định được cô ta đã biết rõ thân phận của bọn họ từ trước. Vậy cô ta mất công lấy lòng bọn họ, trong mắt đối phương sẽ là gì?
Sắc mặt Chu Song Oanh lập tức trắng bệch, may mắn, may mắn, vẫn may là vừa rồi bị đám Tam Oa cắt ngang, cô ta chưa kịp hỏi ra miệng.
Chu Song Oanh thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt biến ảo vài lần, cuối cùng thay đổi phương hướng chạy tới chuồng bò!
Không phải đưa trứng gà bị từ chối sao? Mới một lần mà thôi, cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy!
Đời trước sở dĩ Lưu Manh Manh có thể sống tốt như vậy, một phần là vì đám người Tam Oa, một phần khác là vì ông lão họ Tiền đang ở trong chuồng bò kia.
Ông Tiền chính là giáo sư đại học ở thủ đô, sau này chẳng những nhận Lưu Manh Manh làm đệ tử cuối cùng, sau khi c.h.ế.t còn để lại cho Lưu Manh Manh toàn bộ tài sản của mình.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Chu Song Oanh khẽ cong lên, đời này, tất cả những thứ đó đều sẽ là của cô ta. Cô ta sẽ khiến ông Tiền nhìn trúng bản thân, nhận được di sản, từ đó tiến vào xã hội thượng lưu, trở thành người trên người!