Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão

Chương 63: Ánh mắt thiển cận



Cả thôn mới phân lương thực chưa lâu, tuy bọn họ là phần tử xấu cũng được phát, chẳng qua là ít hơn người khác, nhưng cũng không đến mức vừa phân lương thực đã không có đồ ăn. Là vì lần trước ông ấy bị ốm một trận, nợ không ít tiền thuốc men, thầy thuốc Lý trong thôn chịu khám bệnh cho ông đã không tồi rồi, nhà họ Lý nhiều người cũng không dễ dàng. Ông ấy không thể vẫn luôn khất nợ, đành phải cầm lương thực mới được phân đi gán nợ. Hiện giờ cuộc sống vô cùng gian nan.

Sau cây cổ thụ cách chuồng bò mười mét, hai mắt Chu Song Oanh cong lên.

Tốt quá rồi, cuối cùng bọn họ cũng tiếp nhận ý tốt của cô ta.

Chu Song Oanh xoay người, ngâm nga câu hát, bước chân nhẹ nhàng. Cuối cùng kế hoạch của cô ta cũng tiến thêm một bước.

Vân Chi

Cảnh tượng này đúng lúc bị Thẩm Húc ra ngoài múc nước bắt gặp, hắn khác với Chu Song Oanh, sau khi có được không gian, các giác quan của hắn nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa, con sông nhỏ nơi múc nước nằm ngay cạnh chuồng bò, cuộc đối thoại trong chuồng bò hắn đã nghe thấy hết.

Chu Song Oanh quá vội vàng rồi. Những người trong chuồng bò này đều là ai chứ? Mấy năm qua bọn họ cũng coi như đã nếm hết nhân tình ấm lạnh, sao có thể không nghi ngờ chút nào?

Hắn nhớ rõ trong sách, nữ chủ không có ý đồ với người trong chuồng bò nhanh như vậy. Không biết có phải bởi vì chuyện phân gia và chuyện Lưu Manh Manh quay về trước thời hạn, đã khiến Chu Song Oanh sinh ra cảm giác nguy cơ hay không. Nhưng càng sốt ruột, làm việc sẽ càng để lộ nhiều thứ. Đặc biệt, hiện tại cho dù là tầm mắt hay thủ đoạn, Chu Song Oanh đều chưa đủ tư cách.

Tuy rằng Chu Song Oanh sống nhiều hơn người khác cả đời, nhưng sau khi trọng sinh chỉ số thông minh lại không tăng lên. Vốn dĩ tư chất của cô ta căn bản không coi là xuất chúng, đời trước còn không được tiếp thu giáo dục chính thống, chỉ gian nan cầu sinh ở tầng chót của xã hội, những gì nhìn thấy nghe được trở thành gông cùm xiềng xích ảnh hưởng đến tư duy, khiến ánh mắt cô ta trở nên thiển cận.

Trong nguyên tác, cô ta dựa vào mấy năm đối xử “Ân cần” với Tam Oa và Chu Song Yến, theo bọn họ lên thủ đô. Từ đó về sau, kiến thức thế giới rộng lớn, quen biết nhân vật ưu tú, tiếp thu nền giáo dục tốt đẹp, mới hiểu được tầm nhìn trước kia của mình hạn hẹp đến mức nào.

Cô ta được lột xác ở thủ đô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cũng chính vì như thế, cô ta lại càng không nỡ buông bỏ vinh hoa phú quý. Có người nào từng hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý, lại có thể chịu đựng được nghèo khó?

Cô ta càng hiểu tầm quan trọng phải nắm chặt Tam Oa, khi đó, Tam oa đã biết hai người không phải chị em họ hàng từ lâu, sau quãng thời gian dài ở bên nhau, tình cảm cũng dần dần thay đổi. Chu Song Oanh xem trong mắt, nhưng không chọc phá, dùng đủ loại thủ đoạn treo Tam Oa ở đó, vừa che kín tầng giấy cửa sổ này, vừa đúng lúc cho cậu ta chút ngon ngọt, khiến Tam Oa cảm thấy mình có hy vọng.

Cô ta dựa vào quan hệ với Tam Oa nhận được rất nhiều tài nguyên hậu đãi, hô mưa gọi gió trong xã hội thượng lưu. Cũng chính vì vậy mới quen biết nam chủ, đợi đến khi thành công đính ước với nam chủ, mới nói ra với Tam Oa câu “Chỉ coi cậu như em trai.”

Sau đó khi cãi nhau với nam chủ, lại chạy tới tố khổ với Tam Oa. Tam Oa bất bình thay cô ta, thậm chí dưới sự ám chỉ cố ý như vô tình của cô ta, còn đối đầu chính diện với nam chủ, đánh đến mức anh sống tôi chết.

Kết quả thì sao? Cuối cùng cô ta hóa giải hiểu lầm với nam chủ, tiêu tan hiềm khích trước đó, lại lần nữa ở bên nhau. Nhưng trước lúc đó, cô ta đã nhiều lần lộ ra ý nghĩ bản thân đã bị Tam Oa làm cảm động, bằng lòng tiếp thu tình cảm của Tam Oa.

Người trong lòng lại lần nữa vứt bỏ bản thân chui vào trong vòng tay kẻ khác, Tam Oa thống khổ không chịu nổi, một mình chạy đi uống rượu giải sầu, khi ra khỏi quán bar, sắc mặt mê mang, đụng phải ô tô lao nhanh như bay, tuổi xuân c.h.ế.t sớm.

Qua lễ tang, luật sư đến tìm Chu Song Oanh, giao cho cô ta một khoản tài sản lớn.

Trong sách viết thế này: Đến khi ấy Chu Song Oanh mới biết, hóa ra Tam Oa yêu cô ta sâu đậm như vậy. Cậu đã chuẩn bị cầu hôn cô ta, cũng đã ký vào bản hiệp nghị này, cho dù cậu ta còn sống hay đã chết, tất cả tài sản thuộc quyền sở hữu của cậu đều sang tên cho cô ta.

Chu Song Oanh ôm nam chủ khóc lóc thảm thiết, kể ra áy náy và lỗi lầm của mình, sau đó được nam chủ khoa trương trấn an, mấy ngày sau đã dần dần thoát ra khỏi “Bi thương”, mang theo khoản di sản khổng lồ của Tam Oa cử hành hôn lễ thế kỷ với nam chủ.

Thẩm Húc:…… Tôi có một câu ĐCM không biết có nên nói hay không.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com