Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão

Chương 62: Không muốn sống để nhìn thấy cái ngày ấy sao



Chuồng bò.

Tiền Tắc Nhân xua tay, đẩy khoai lang đỏ Chu Song Oanh cố ý đặt trước mặt hắn trở lại: “Trời tối rồi, mau về nhà đi! Đừng làm cho người lớn trong nhà lo lắng. Hiện giờ, trong thời đại này, có nhà ai không thiếu lương thực. Cháu chỉ là một đứa con nít, cầm lấy tự mình ăn đi. Đừng mang tới đây nữa, để người khác biết sẽ không tốt.”

Lại là như vậy!

Vân Chi

Chu Song Oanh vội vàng nói: “Ông Tiền, cháu ăn no rồi, khoai này để lại cho ông! Cha mẹ cháu không biết, bà nội cháu càng không biết. Không ai phát hiện ra đâu, ông cứ yên tâm!”

“Cho dù như vậy, ông cũng không thể nhận được. Ông có tay có chân, còn có thể làm việc, không lo đói chết.”

“Ông Tiền, cháu nhìn thấy các ông nấu cháo, tất cả đều là nước, không có mấy hạt gạo.”

Tiền Tắc Nhân lộ vẻ xấu hổ, sắc mặt phức tạp quan sát Chu Song Oanh: “Người trong thôn đều trốn tránh chúng tôi, cháu không sợ sao?”

“Không sợ! Cháu biết mọi người đều là người tốt.”Chu Song Oanh lắc đầu, nở nụ cười ngây thơ khoe ra lúm đồng tiền, lại lần nữa ôm khoai nướng đưa qua: “Ông Tiền, cháu thật lòng tặng cho ông ăn, không cần ông trả lại.”

Sọ lại bị từ chối, Chu Song Oanh đặt khoai nướng trên mặt đất, rồi xoay người bỏ chạy.

Tiền Tắc Nhân nhíu mày nhìn theo bóng dáng cô ta đã đi xa, thở dài một tiếng, nhặt khoai nướng lên vào phòng.

Ôn Học Nghĩa trêu ghẹo ông ấy: “Ui, lại tới tặng đồ cho ông nữa à? Ông nói xem mọi người đều bằng tuổi nhau, cũng đều một cái mũi hai con mắt, cũng không thấy ông đẹp trai bao nhiêu, sao chỉ có ông được con bé kia thích thế nhỉ?”

“Lại cái gì? Con bé mới tới hai lần thôi. Lần trước trứng gà là tặng cho mọi người.” Tiền Tắc Nhân trừng lại.

Ôn Học Nghĩa cười to: “Ngoài miệng nói là cho mọi người, nhưng đôi mắt của con bé kia vẫn luôn dán chặt vào người ông thôi.”

Tất nhiên Tiền Tắc Nhân cũng đã nhìn ra được, trong lòng hiểu rõ mày nhăn lại càng sâu hơn: “Đứa bé gái này… Tôi luôn cảm thấy con bé có chút kỳ quái.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ôn Học Nghĩa sửng sốt, thu lại nụ cười trên mặt, cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc: “Không giống đứa bé sáu tuổi lắm. Hiện giờ tình cảnh của chúng ta đã thế này rồi, người trong thôn đều hận không thể tránh xa chúng ta, chỉ có con bé là vội vàng tới tặng đồ. Chúng ta không cần, con bé còn sốt ruột.”

“Đặc biệt là lần đầu tiên tới đây con bé đã có thể nhận ra mỗi người chúng ta rồi, biết chúng ta họ gì, còn biết chúng ta chuyên về vật lý. Chúng ta bị hạ phóng xuống nơi này, ai nấy đều mắng chúng ta là “Xú lão cửu”, có mấy người chân chính biết được cụ thể chúng ta dạy môn gì? Cho dù biết, thì trong sơn thôn nhỏ này, có ai thật sự hiểu cái gì là vật lý?”

“Thôi không nhắc chuyện này nữa. Tôi đã sống vài thập niên rồi, không phải chưa từng trông thấy thiên tài thông minh hiểu chuyện từ nhỏ. Có lẽ là do con bé nghe người lớn trong nhà nhắc đến. Có lẽ những người khác trong nhà họ Chu không có năng lực này, nhưng chú Ba của con bé là người có bản lĩnh, còn chưa nói đến ông cả của con bé là đại đội trưởng, thời trẻ từng ăn học tử tế, coi như có chút kiến thức. Còn cả cô họ Chu Minh Tô của con bé nữa, có thể thi đậu đại học tỉnh, cũng coi như có chút tài năng.”

Tiền Tắc Nhân nhìn ra phía ngoài cửa, bóng dáng Chu Song Oanh đã chạy xa từ lâu, không nhìn thấy nữa. Ông ấy cúi đầu, nhìn khoai nướng trong tay, nói tiếp: “Lần trước là trứng gà, lần này là khoai nướng. Con né bảo chúng ta cứ yên tâm, người trong nhà đều không biết. nhưng mấy thứ này, nếu người trong nhà không cho, một đứa con nít như con bé có thể lấy từ đâu ra? Không chừng là ăn trộm.”

“Đám người nhà họ Chu kia, đặc biệt là Hướng Quế Liên, nếu để bà ta biết, còn không lật chuồng bò này của chúng ta lên sao? Cho dù việc này không bị bà ta biết, không tới ồn ào, chỉ bằng thứ này là đồ ăn trộm, tâm tính của đứa trẻ này cũng…”

Tiền Tắc Nhân lắc đầu, rất không tán đồng cách làm này, mặc dù là đối phương ăn trộm vì bọn họ, nhưng cũng chính bởi vậy, ông ấy lại càng không thể nhận.

Ôn Học Nghĩa nhìn về phía ông ấy: “Vậy củ khoai nướng này, ông định làm sao bây giờ?”

Tiền Tắc Nhân lập tức khó quyết định.

Ôn Học Nghĩa cầm lấy, bẻ làm hai nửa, bản thân một nửa, nửa kia đưa cho Tiền Tắc Nhân: “Ăn đi!”

Thấy Tiền Tắc Nhân không nhận, Ôn Học Nghĩa thở dài: “Lão Tiền, mấy ngày nay chúng ta vẫn luôn ăn cháo loãng, nói là cháo còn không bằng nói là nước, đừng nói với tôi là ông không đói bụng. Nếu ông không đói bụng, sao hôm nay khi làm việc thiếu chút nữa đã ngất xỉu? Tôi biết ông là người có nguyên tắc, có cốt khí, nhưng hiện tại là khi nào, nếu ông không muốn c.h.ế.t trẻ như vậy, thì ông nên thu lại nguyên tắc và cốt khí của mình một chút, ăn no bụng quan trọng hơn!”

Nói xong, Ôn Học Nghĩa nhìn về phía chân trời, ánh mắt u oán, nhưng ngữ khí vô cùng kiên định: “Lão Tiền, tôi muốn sống, sống thêm vài năm nữa. Tôi tin cuộc sống sẽ không vẫn luôn tiếp tục thế này nữa.”

Tiền Tắc Nhân quay đầu lại: “Đã nhiều năm như vậy rồi, ông vẫn cho rằng quốc gia sẽ nhớ tới chúng ta, sẽ sửa lại án xử sai cho chúng ta, sẽ để chúng ta quay về sao?”

“Sẽ!” Ôn Học Nghĩa cắn răng: “Nhất định sẽ! Chỉ cần chúng ta kiên trì, ánh sáng luôn ở phía trước! Lão Tiền, ông ngẫm lại trước kia xem, khi phát xít chiếm lĩnh thổ địa chúng ta, ức h.i.ế.p bá tánh chúng ta, khi đó không phải tình hình còn gian nan hơn hiện tại sao? Nhưng chúng ta vẫn chịu đựng được, chờ đợi được Tân Hoa mới thành lập. Tôi tin, bây giờ cũng có thể như vậy, Lão Tiền, ông không muốn sống để nhìn thấy cái ngày ấy sao?”

Tiền Tắc Nhân trầm mặc một lúc lâu, sau đó cúi đầu, lặng lẽ ăn khoai lang đỏ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com