Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão

Chương 65: Uy vọng của Thẩm Húc



Hướng Quế Liên nhìn đối phương một lúc lâu mới tin tưởng lời bà ấy nói là sự thật, sắc mặt lập tức thay đổi vài lần, lúc xanh lúc trắng.

Sau đó, đột nhiên bà ta chống gậy đứng lên: “Hóa ra là do đã tìm được chỗ tốt hơn, thảo nào nó dễ dàng buông tha công việc ở xưởng in ấn như vậy! Hừ, thế mà còn dám lấy của tao bốn trăm đồng! Tôi phải đi nói rõ lý lẽ với nó mới được, có con nhà ai lại như nó không? Bốn trăm đồng này, nó phải trả lại cho tôi!”

Lưu Đại Hoa trợn mắt há hốc mồm, chưa từng thấy người nào như Hướng Quế Liên, đúng là cực phẩm trong cực phẩm. Bà ấy nhanh chân bước tới ngăn cản đối phương.

“Bà có ý gì hả? Chưa nói công việc trong đội vận chuyển là thằng Ba vừa tìm được, lúc phân gia căn bản không có chuyện này. Nếu có thật thì làm sao? Đổi công việc trong xưởng in ấn lấy bốn trăm đồng, nhiều lắm sao? Nếu bà không muốn, thì đưa công việc ấy cho Kiến Thiết nhà chúng tôi! Tôi ước gì có thể dùng bốn trăm đồng để mua mà không được đây! Nhà cũng đã phân rồi, phòng ở, gà, đồ ăn trồng trong đất phần trăm thằng ba đều không cần, bà còn cái lý gì để nói? Có thì bà nói rõ với tôi xem nào.”

Nói xong, Lưu Đại Hoa vẫy tay bảo người đi mời Chu Đại Hải đến, rồi sai Lưu Kiến Thiết: “Đi gọi cả cha con tới đây.”

Trông thấy thế, Hướng Quế Liên lập tức sợ hãi: “Bà giỏi lắm Lưu Đại Hoa, dựa vào thân phận phu nhân bí thư chi bộ thôn muốn làm gì gì làm à? Bà hù dọa ai thế? Chuyện nhà họ Chu chúng tôi, cần bà nhúng tay vào sao?”

“Lại ầm ĩ cái gì thế!” Chu Đại Hải đã đến, đồng thời không ít người trong thôn cũng kéo tới.

Một đám người mở miệng ồn ào.

“Hướng Quế Liên, trước kia bà muốn làm ầm ĩ thế nào đều là chuyện nhà bà, chúng tôi mặc kệ. Nhưng bây giờ không được! Thôn chúng ta vừa đăng ký tổ chức nghề phụ, được công xã và lãnh đạo huyện khích lệ, hôm qua đội trưởng và thư ký lên huyện họp, lãnh đạo còn nói, nếu nghề phụ làm tốt, năm nay vị trí đại đội tiên tiến chúng ta nắm chắc trong tay.”

“Thằng Ba chính là công thần của đại đội, nếu không có cậu ấy, chúng ta có thể làm được nghề phụ này sao? Chưa nói đến chuyện người khác không có bản lĩnh làm ra món sa tế này, cho dù có, cũng không có bản lĩnh kiếm được đơn đặt hàng từ tỉnh thành. Mặc kệ chúng ta có đạt được danh hiệu đại đội tiên tiến hay không, dù thế nào thì thằng ba cũng nhận được danh hiệu cá nhân tiên tiến, đây chính là lời bí thư công xã nói.”

“Bà muốn đi gây sự với thằng ba, còn vì lý do không chính đáng, không chiếm lý như vậy, chính là làm ảnh hưởng tính đoàn kết trong đại đội chúng ta, bắt nạt cá nhân tiên tiến của đại đội, cản trở đại đội chúng ta phát triển! Hướng Quế Liên, bà dám đi thử xem!”

Trong niên đại này, chưa nói đến danh hiệu đại đội tiên tiến, cho dù một cá nhân trong thôn đạt danh hiệu cá nhân tiên tiến thôi, đó cũng là vinh dự chung của cả thôn rồi.

Huống chi, có chuyện sa tế ở đó, hiện giờ đúng là lúc uy vọng của Thẩm Húc tăng cao, có người tính tình nóng nảy đã vén tay áo lên rồi, dáng vẻ như muốn đánh lộn. Hướng Quế Liên lui lại hai bước theo bản năng: “Sao hả? Còn định đánh người à!”

Giọng rất lớn, nhưng tận đáy lòng lại bắt đầu chột dạ, cuối cùng vẫn không dám đi về phía trước một bước, lại chống gậy quay về nhà họ Chu, dùng sức đóng cửa thật mạnh, tấm ván kêu rung động kêu rầm rầm.

Lưu Đại Hoa trợn mắt khinh bỉ, cười ha hả hai tiếng, vỗ bụi đất trên quần áo, xoay người ra về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chút năng lực này, cũng chỉ xứng xì hơi với cửa gỗ thôi!

***

Cuộc sống trôi qua từng ngày, Thẩm Húc đã vào đội vận chuyển, khi phải chạy xe hắn ở lại ký túc xá, khi không có việc hắn quay về thôn Thượng Thủy. Trong thôn, nghề phụ sa tế cũng đang khí thế hừng hực tiến hành.

Chân Hướng Quế Liên cuối cùng cũng khỏi hẳn, không cần gậy chống nữa, có thể đi lại khắp nơi như bình thường, vì thế ý xấu lại bắt đầu sống dậy.

Rất nhiều lần bà ta định đi tìm Thẩm Húc rồi, cho dù không lấy lại được bốn trăm đồng kia, thì lấy chút đồ ăn cũng được. Phúc lợi của đội vận chuyển không phải các đơn vị khác có thể so sánh được. Hơn nữa từ sau khi phân gia, Thẩm Húc đối xử với Điền Tùng Ngọc và hai đứa nhỏ cực kỳ hào phóng, trong nhà cất giấu không ít thứ tốt.

Bà ta cố ý tìm đúng cơ hội, nhân lúc Chu Đại Hải không có nhà, cũng không thấy bóng dáng Lưu Đại Hoa đâu, mới qua nhà bên đó. Đáng tiếc, cho dù như vậy, vẫn bị những người khác trong thôn “Uyển chuyển” khuyên về!

Vân Chi

Trong lòng Hướng Quế Liên nghẹn một hơi, lại không thể làm gì được.

Những việc này, mãi về sau Thẩm Húc mới biết. Cống hiến của hắn cho thôn cuối cùng cũng trông thấy hiệu quả, nhưng hắn vẫn không thể vui được.

Hắn hiểu rõ, mọi người có thể làm vậy, chẳng qua chỉ vì nghề phụ sa tế vừa mới bắt đầu mà thôi. Đợi sau khi ổn định, lòng người sẽ sinh ra biến hóa. Cũng giống như ngay từ đầu có người đối xử tốt với bạn, bạn sẽ cảm ơn, nhưng người khác vẫn luôn đối tốt với bạn, sẽ trở thành thói quen.

Thẩm Húc không sốt ruột. Đến lúc uy vọng do sa tế tạo ra phai nhạt, chẩng lẽ hắn vẫn chưa chuẩn bị hậu chiêu sao?

Không thể nào!

***

Đầu tháng chín.

Sau khi bận rộn hai mươi ngày, nhóm sa tế đầu tiên cuối cùng cũng chế tác xong. Chu Đại Hải tới công xã mượn máy kéo chở hàng tới ga tàu hỏa, sau đó hàng hóa được Chu Minh Hữu, Chu Minh Tô và Chu Kiến Thiết hộ tống tới tỉnh thành. Đến tỉnh thành, đã có người của trung tâm bách hóa tới đón, chuyện này Thẩm Húc đã thương lượng trước với chủ nhiệm Sài rồi.

Nhìn một nghìn sáu trăm hộp sa tế được đưa lên tàu hỏa, người trong thôn thở phào nhẹ nhõm. Có người gia cảnh tốt một chút, đã bắt đầu bớt chút thời gian chuẩn bị cặp sách cho lũ trẻ.

Bởi vì, sắp khai giảng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com