Trương Lệ Phân đeo cặp sách mới mua lên vai cho Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ. Hướng Quế Liên ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt thịt đau. Năm trước khi thằng Ba còn ở nhà, tiền học phí của hai đứa nhỏ đều do thằng Ba bỏ ra, dùng chính là tiền trong xưởng trợ cấp cho hắn, không động tới tiền trong tay bà ta. Đáng tiếc thằng ba đã phân gia.
Học phí một học kỳ của mỗi đứa trẻ là một đồng rưỡi, hai đứa chính là ba đồng. Cộng thêm Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ đã dùng đồ tốt quen rồi, cặp sách, văn phòng phẩm gần như năm nào cũng mua mới. Trước kia là do thằng Ba bỏ tiền ra, bà ta vui lòng, đừng nói hàng năm, cho dù mỗi kỳ đổi mới một lần cũng được. Nhưng hiện tại đổi thành bản thân bỏ tiền ra, bà ta luyến tiếc.
Bà ta không cho, hai đứa trẻ lập tức làm ầm ĩ. Đứa này khóc còn ác hơn đứa kia, khóc đến mức rung cả ngói nhà, thiếu chút nữa khóc ngất. Nhìn cảnh ấy bà ta đau lòng không chịu nổi, đành phải cắn răng, mua. Thứ gì cũng hai phần, tính toán như vậy, vừa khai giảng đã tiêu mất năm đồng rồi.
Sao Trương Lệ Phân lại không nhìn ra được suy nghĩ của bà ta: “Mẹ, Quang Tông với Diệu Tổ đều biết mẹ thương bọn nó nhất! Sau này chắc chắn bọn nó sẽ thiếu thảo với mẹ!”
Dứt lời, tròng mắt cô ta lại xoay chuyển: “Thoắt cái đã đầu tháng rồi, chắc em Tư cũng sắp về rồi nhỉ? Hai đứa trẻ đi học cả năm cũng chỉ tốn tiền lúc này thôi, tiền lương mấy tháng của em Tư cộng lại, tận hơn một trăm đồng, không biết là gấp năm đồng này bao nhiêu lần. Đợi em Tư về, đưa tiền lương cho mẹ, mẹ còn thiếu năm đồng này sao?” Nói xong thì đẩy hai đứa trẻ qua.
Chu Quang Tông với Chu Diệu Tổ đã quen làm chuyện này rồi, mỗi đứa kéo một cánh tay Hướng Quế Liên: “Bà nội, bà yên tâm. Đợi chúng cháu lớn có tiền đồ rồi sẽ hiếu thảo với bà! Còn hiếu thảo cả với chú Tư nữa! Chúng cháu biết, tiền đi học đều do chú Tư bỏ ra, chúng cháu nhất định sẽ đối xử tốt với bà, đối xử tốt với chú Tư!”
Vân Chi
Cái trò khôn vặt này của Trương Lệ Phân, há mồm ngậm miệng đều là tiền lương của Chu Ái Quân, sao bà ta nghe không hiểu. Hướng Quế Liên đang định mở miệng mắng, đã bị hai đứa cháu trai bảo bối ôm chặt, thấy hai đứa trẻ lanh lợi như vậy, lại cười rộ lên: “Bà nội biết các cháu ngoan nhất! Đúng là đứa bé ngoan!”
Ngoài miệng bà ta chưa nói gì, nhưng trong lòng lại bắt đầu lo lắng. Không biết tiền lương tháng này của Chu Ái Quân có còn thừa hay không. Mấy ngày trước, Chu Ái Quân tìm cơ hội lén lút về nhà một chuyến, lại xin bà ta hai mươi đồng.
Hướng Quế Liên cắn răng, con gái thành phố đúng là phá của thật, tiêu tốn còn nhiều hơn cả gia đình bọn họ. Nếu không phải Chu Ái Quân nói nhà cô ta chuẩn bị không ít của hồi môn, cho dù cha cô ta là phó trạm trưởng trạm lương thực, bà ta cũng không thèm cưới về.
Hừ, đợi cô ta kết hôn với Ái Quân, vào cửa nhà họ Chu rồi, xem bà có dạy dỗ cô ta không!
Căn phòng phía Tây.
Chu Song Oanh cũng đeo cặp sách ra ngoài, hôm nay là ngày đầu tiên cô ta đi học, Chu Ái Quốc và Lưu Diễm Hoa đã hứa sẽ cùng nhau đưa cô ta đi.
Vừa ra khỏi phòng, ánh mắt Hướng Quế Liên đã quét tới: “Một đứa con gái, đi học làm gì, Còn phí tiền mua cặp sách tốt như vậy!”
Nếu là cho Quang Tông với Diệu Tổ, chẳng phải bà ta có thể tiết kiệm được một nửa sao?
Chu Song Oanh không cam lòng yếu thế: “Học phí do cậu cháu bỏ ra. Cặp sách với giấy bút cũng do cậu cháu mua. Cậu nói cho ta, nếu cháu không dùng, thì sẽ lấy về. Đồ của hắn không cho người ngoài.”
Sắc mặt Hướng Quế Liên sa sầm xuống.
Lưu Diễm Hoa có người anh trai, ở thị trấn bên cạnh. Quan hệ giữa hai anh em cũng không tệ lắm, nghề mộc của Chu Ái Quốc chính là học từ anh cả nhà họ Lưu. Cũng vì chuyện này, năm đó Hướng Quế Liên còn sống c.h.ế.t bắt nhà họ Lưu phải dạy cả cho Chu Ái Đảng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng học xong là một chuyện, có thể tìm được việc làm hay không lại là chuyện khác. Hiện tại cuộc sống của mọi người đều không giàu có gì, trừ khi phải kết hôn, hoặc dọn nhà linh tinh, nếu không làm gì có nhà ai không cần gia cụ cũ, lại bỏ tiền ra đóng đồ mới?
Bởi vậy, tuy học được tay nghề này nhưng cũng không dễ làm. Chu Ái Quốc có nhà họ Lưu giúp đỡ, thi thoảng sẽ giới thiệu cho anh ta vài đơn hàng, mỗi năm còn có thể kiếm được vài đồng. Chu Ái Đàng thì đã ít còn ít hơn.
Nghĩ ra thì, hiện tại Chu Ái Đảng đã ba tháng rồi chưa có tiền thu, vốn dĩ trước đó Chu Ái Quốc có một đơn hàng, có thể kiếm được bảy tám đồng, ai ngờ lại bị cướp mất.
Tiền trong tay chỉ thấy tiêu ra ngoài, không thấy thu vào, khiến Hướng Quế Liên càng không vui. Nhìn Chu Song Oanh đeo cặp sách mới tinh, bà ta lập tức cảm thấy càng chướng mắt.
Không phải bà ta không nghĩ tới chuyện cướp về cho Quang Tông Diệu Tổ, mà vì học phí của Chu Song Oanh do anh cả nhà họ Lưu trực tiếp nộp cho trường học, cặp sách cũng tự mình mang tới, còn đặc biệt dặn dò không được cho người khác. Nếu bà ta dám cướp, Chu Song Oanh chạy đi tố cáo, nhà họ Lưu cũng không phải ăn chay. Thế này bảo sao Hướng Quế Liên không tức giận đến mức ngứa răng cho được?
Chu Song Oanh thu hết sắc mặt của bà ta vào mắt, vô cùng cao hứng ra ngoài.
Thật ra Hướng Quế Liên không biết, vài ngày trước đó cha cô ta luôn đi sớm về trễ, lấy lý do là muốn nhìn xem trong thành phố có việc gì không, nhưng thật ra là đến nhà họ Lưu ở thị trấn bên cạnh.
Bác cô ta nhận được đơn hàng mới, có gia đình vừa xây nhà, muốn đổi hết gia cụ trong nhà, cộng thêm sau đó còn gả con gái, muốn đặt của hồi môn đủ 72 chân.
Đây chính là đơn hàng lớn, làm xong có thể kiếm được vài chục đồng. Cơ hội như vậy không nhiều lắm, vì không mấy gia đình nỡ bỏ ra số tiền lớn như thế. Bác cả nhà họ Lưu biết, một mình mình không thể lo liệu được quá nhiều việc, nên nhận rồi mời cha cô ta qua giúp đỡ. Hai người không ngừng đẩy nhanh tốc độ, bận rộn bao nhiêu ngày cuối cùng cũng làm ra được đầy đủ gia cụ, cha cô ta được chia tận hai mươi đồng!
Chuyện này bà nội không biết, cô ta đã khuyên cha mình giấu đi rồi.
Tiền học phí và cặp sách đương nhiên không phải do anh cả nhà họ Lưu bỏ ra, thật sự thì anh cả nhà họ Lưu chịu bỏ tiền, nhưng vợ anh ta, người không bao giờ chịu thiệt một chút nỡ bỏ ra sao? Còn không phải sẽ cãi nhau ầm ĩ.
Có điều bọn họ đã thương lượng cẩn thận, mượn danh nghĩa của anh ta mà thôi.
Chu Song Oanh nắm chặt quai cặp sách đeo trên vai, trong lòng tính toán, hiện tại trong tay cha mẹ cô ta cũng có mấy chục đồng rồi, nhưng mà mẹ cô ta còn phải bốc thuốc tốn không ít, sợ là vẫn không đủ.
Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía cánh rừng phía đông thôn Thượng Thủy.
Không sao, chờ thêm mấy ngày nữa thôi. Cô ta nhớ rõ đời trước, chính vào năm nay qua tháng chín không lâu, trời đổ một trận mưa lớn, một thân cây trên núi bị sét đánh trúng, bộc cả rễ, bị nước mưa cọ rửa, bùn đất trôi hết, lộ ra một cái hố lớn.
Sáng hôm sau, mọi người lên núi hái rau dại, không ngờ lại phát hiện ra trong cái hố ấy có một chiếc hộp sắt, trong chiếc hộp có một đôi hoa tai, một đôi vòng tay và một cái vòng cổ, tất cả đều bằng vàng, cũng không biết là ai đã chôn ở đó.
Lúc ấy rất nhiều người có mặt ở hiện trường, không giấu riêng được, Chu Đại Hải đã báo cáo lên cấp trên, sung công.
Lông mày Chu Song Oanh khẽ nhướng lên, sung công, đúng là ngu ngốc! Đáng tiếc, cô ta không nhớ rõ vị trí cụ thể của gốc cây kia, nếu không đã đi đào từ lâu rồi. Có điều cũng không sao cả, lần này cô ta sẽ lên núi đầu tiên, sẽ tranh thủ lấy mấy thứ này trước khi người khác phát hiện ra.