Chu Minh Hữu nói tới Chương Đức Tổ: “Cô nàng tên Tiểu Phỉ kia thật sự đi tố cáo anh ta tội cưỡng gian, Nhà họ Từ ra tay vớt anh ta ra khỏi đồn công an. Không bị kết án về tội cưỡng gian, nhưng vẫn dính tội lưu manh. Từ Quảng Nghĩa bỏ ra cái giá không nhỏ, mới miễn cưỡng để Chương Đức Tổ không phải xuống nông trường lao động cải tạo. Công việc trong xưởng giày Triều Dương không còn nữa, còn bị kéo đi dạo phố phê đấu một hồi.
Nghe nói từ sau khi sảy ra chuyện, Chương Đức Tổ ở lại luôn nhà họ Từ, chưa từng về nhà họ Chương. Từ Nam rất lạnh lùng với anh ta. Từ Quảng Nghĩa vẫn luôn muốn bọn họ ly hôn, hình như Từ Nam đã có chút d.a.o động.”
Không cần hỏi cũng biết, tin tức này tất nhiên là do Lý Thành Bân tiết lộ.
Chu Minh Hữu cảm thán: “Em không hiểu nổi, nếu nhà họ Từ đã ôm ý định ly hôn từ trước, sao còn phải phí nhiều công sức giúp Chương Đức Tổ thoát tội như vậy làm gì?”
Thẩm Húc lại hiểu rõ.
“Cậu đã quên, Từ Nam còn có một đứa con với Chương Đức Tổ rồi à? Nếu Chương Đức Tổ bị định tội, đứa trẻ sẽ trở thành con của tội phạm. Nhà họ Từ có thể không thèm để ý đến Chương Đức Tổ, lại không thể không để ý tới đứa trẻ, bọn họ làm vậy vì hạ thấp thương tổn đối với đứa trẻ xuống mức thấp nhất.”
Chu Minh Hữu xua tay: “Dù sao hiện tại nhà họ Chương cũng không bò dậy được rồi, không nói đến những người không liên quan này nữa. Anh Ba, lúc nhận khoản tiền còn lại, dựa theo đề nghị của anh trước đó, sau khi trừ đi phí tổn ban đầu, đại đội giữ lại ba phần làm quỹ dự phòng tài chính, bảy phần chia cho mọi người. Chị gái em với thím Vân Hạ phụ trách thống kê.”
“Anh không biết đâu, trong thôn kết toán theo hộ, nhiều nhất kiếm được hai ba mươi đồng liền, ít nhất cũng có bảy tám đồng. Đây vẫn là do nhân khẩu trong thôn chúng ta nhiều, đơn đặt hàng lại chỉ có như vậy. Dựa theo nhân lực của thôn chúng ta, dù thêm mấy lần một nghìn sáu trăm hộp nữa cũng làm được. Nếu có thể kéo thêm vài đơn đặt hàng nữa, nói không chừng, chúng ta cũng có thể giống công nhân trong thành phố.”
Thẩm Húc khẽ cười: “Tôi chỉ cho cậu một con đường, trong huyện cũng có Cung Tiêu Xã.”
Sao Chu Minh Hữu có thể chưa nghĩ tới chuyện này: “Em đi thử rồi, nhưng người ta ánh mắt cao quá đỉnh đầu, căn bản coi thường thứ đồ chơi dân quê chúng ta làm ra, ngay cả nếm cũng không chịu nếm. Không biết trước đây anh Ba nói thế nào để thuyết phục chủ nhiệm Sài vậy?”
Còn có thể nói thế nào, tất nhiên là dùng tiền rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tôi lại cho cậu một kiến nghị nữa. Trong huyện, cho dù là quần áo giày dép hay là dây buộc tóc của con gái, đều ăn theo xu hướng của tỉnh thành. Cậu cầm hợp đồng chúng ta ký với tỉnh thành đi, thử nói chuyện với người ta xem. Đồ ăn này của chúng ta là hàng hóa bán chạy ở tỉnh thành, người mua xếp hàng chưa chắc đã mua được, phúc lợi cho công nhân trong xưởng đều dùng thứ này. Nói không chừng người ta sẽ đặt hàng đấy!”
Chu Minh Hữu sửng sốt, không nghĩ tới còn có thể thao tác như vậy.
Thẩm Húc nói tiếp: “Nhìn xem trong đội chúng ta có thứ gì có thể mang ra được không, mang cùng luôn. Cũng không cần phải là thứ gì quá tốt, có thành ý là được. Tôi nhớ rõ mùa xuân năm nay hái được một ít lá trà, nghe nói cũng không tệ lắm, còn cả mấy cây lựu trên núi nữa, bây giờ khả năng cũng chín rồi, có thể mang một rổ đi cùng.”
Đơn đặt hàng trong huyện không thể so được với tỉnh thành, số lượng ít, lợi nhuận cũng ít, không thích hợp tặng quà quá giá trị. Huống chi, với tình trạng ăn theo hàng hóa lưu hành ở tỉnh thành trong huyện, có hợp đồng của tỉnh thành ở đó, chỉ cần Chu Minh Hữu biết ăn nói một chút, việc này chắc hẳn không khó,
“Được! Hôm nào em đi thử lại xem!”
Ăn xong rượu thịt, Thẩm Húc đứng dậy muốn về nhà, Chu Minh Hữu bảo vợ mình lấy ô tới.
Vân Chi
Thẩm Húc xua tay: “Hiện tại mưa đã ngừng rồi, mây đen trên đầu cũng đã tan, không cần đâu.”
Chu Minh Hữu ra ngoài, ngửa đầu nhìn lên, đúng là thế thật.
“Được! Vậy thôi không lấy ô nữa! Anh Ba, anh đi chậm chút. Trận mưa này lớn quá, trên đường toàn là bùn lầy trơn trượt, anh cẩn thận nhé.”
Thẩm Húc bật cười: “Tôi đâu phải đứa trẻ ba tuổi, đều là anh em trong nhà cả, không phải người ngoài, đừng tiễn nữa, về phòng đi!”
Lúc hai người còn đang tạm biệt nhau, đột nhiên trông thấy Tam Oa và Yến Tử khóc lóc chạy tới, vừa khóc vừa kêu to: “Cha! Chị Oanh Oanh rơi xuống hố bị chôn vùi rồi! Cha! Chị Oanh Oanh rơi xuống hố bị đất chôn rồi!”