Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão

Chương 69:



Hiện trường là một mảnh hỗn độn.

Đập vào mắt đầu tiên là một bộ rễ cây trụi lủi, bùn đất trên rễ cây đã bị nước mưa rửa trôi, thân cây thì đứt gãy, có thể thấy rõ dấu vết bị sét đánh cháy đen, có vài nơi thậm chí còn đang bốc khói trắng nhè nhẹ, bùn đất xung quanh cũng dính không ít màu đen. Sườn núi phía tây nơi gốc cây mọc là một sườn dốc, trên sườn dốc có dấu vết cây cối lăn xuống dưới.

Đi xuống theo sườn núi, liếc mắt nhìn qua là tìm thấy thân cây đại thụ bị đứt gãy. Thân cây kia chắn ngang một cái hố, vừa vặn che kín miệng hố. Nhìn qua khe hở từ những nhánh cây, dưới hố đất sâu có một bóng người nhỏ nhắn chỉ khoảng sáu bảy tuổi. Không phải Chu Song Oanh thì là ai?

Kiếp trước Thẩm Húc đã đọc hết cả quyển sách này nhưng chỉ xem qua loa, vốn dĩ chỉ vì nhàn rỗi quá kiếm việc làm tiêu khiển g.i.ế.c thời gian mà thôi, không hề đọc cẩn thận. Hơn nữa khoảng cách đọc xong quyển sách này đã quá nửa năm rồi, cốt truyện còn nhớ đại khái, nhưng nhiều chi tiết đã không nhớ rõ nữa.

Nếu không nhìn thấy cảnh tượngtrước mắt , khả năngThẩm Húc sẽ không bao giờ nghĩ ra, trong sách còn có tình tiết này.

Đúng vậy, hiện tại, hắn nghĩ ra rồi. Trong sách, nữ chủ Chu Song Oanh từng lấy được một khoản tiền tài vô chủ, sau đó số tiền này đã trở thành nguồn tài chính quan trọng giúp cha mẹ cô ta khởi nghiệp.

Nhưng mà trong sách, sáng sớm hôm sau cô ta mới lấy cớ đi cắt cỏ heo, lên núi tìm kiếm. Mà hiện tại, mưa to vừa ngừng chưa tới một giờ…

Nhìn dáng vẻ chật vật của Chu Song Oanh trong hố đất, khóe miệng Thẩm Húc co giật: Đời này sau khi hắn xuất hiện, hình như vận may của nữ chủ có chút suy yếu?

Chu Song Oanh cũng cảm thấy bản thân rất yếu.

Trận mưa to này kéo dài hai ngày một đêm, khi tạnh mưa đã gần chạng vạng, thấy chưa tới hai tiếng nữa trời sẽ hoàn toàn tối đen, khi ấy lên núi cũng không an toàn, bởi vậy cô ta dự định để sáng hôm sau mới đi.

Nhưng mà kế hoạch không theo kịp biến hóa. Cô ta nhìn thấy Yến Tử, Tam Oa dẫn theo Lưu Manh Manh chạy vào trong núi chơi, hướng đi lại trùng với hướng đời trước phát hiện ra vàng.

Nếu là người lớn còn tốt, dù sao người lớn trong thôn đều biết lúc này không thể đi sâu vào trong núi, bùn đất nhão ra, đường không dễ đi, chỉ cần vô ý một chút rất có thể sẽ xảy ra chuyện. Nhưng bọn họ là ba đứa trẻ con thì biết cái gì? Nói không chừng chơi vui quá còn chạy nhảy khắp nơi, nếu bị bọn họ phát hiện ra vàng trước một bước thì phải làm sao bây giờ?

Sau khi xảy ra vài chuyện liên tiếp, từ chuyện phân gia, tới chuyện Lưu Manh manh quay về trước thời hạn, rồi Lão Can Ma xuất hiện, lúc này Chu Song Oanh đã không dám lơi lỏng chút nào nữa rồi. Cô ta không dám đánh cuộc, số vàng này là khoản tiền duy nhất trước mắt cô ta có thể tìm được, không được để lỡ. Bởi vậy, cô ta khẽ cắn môi: Lên núi!

Biết trước phương hướng đại khái rồi, vừa tới nơi cô ta đã trông thấy cây đại thụ bật gốc, không khó tìm lắm. Cô ta cũng tìm được chiếc hộp sắt ở dưới gốc cây gồ ghề lồi lõm, bên trong thật sự có một bộ trang sức bằng vàng, giống hệt những gì đời trước cô ta biết đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc đó, ba người Yến Tử đang chơi đùa ở phía đông cách cô ta khoảng ba trăm mét, không ai nhìn thấy cô ta cả. Cô ta lập tức nép hộp sắt đi, cất bộ trang sức vàng kia vào trong áo, chuẩn bị đi vòng theo thướng tây về nhà, thần không biết quỷ không hay. Nhưng không biết tại sao, cô ta mới đi chưa được vài bước, chân đã bị trượt một cái, cả người lăn xuống dưới sườn dốc, Bản năng cầu sinh trỗi dậy khiến cô ta bắt được cành cây của thân cây đại thụ trên núi vừa bị sét đánh gãy, đáng tiếc không giữ được lâu, vẫn bị ngã xuống. Trùng hợp hơn nữa dưới sườn núi vậy mà lại có một cái hố to sâu khoảng một mét. Cô ta ngã xuống đáy hố, vừa mới bò dậy chưa kịp nhìn rõ tình hình trong hố nghĩ cách ra ngoài, thì bùn đất ở sườn núi sau trận mưa đã trút xuống ào ào, lấp kín nửa cái hố này, đúng là họa vô đơn chí.

Vốn dĩ một nửa thân cây đại thụ gãy nằm treo ngang sườn núi, nửa còn lại nằm trên đất bằng, có lẽ do cô ta kéo cành cây đã phá tan cân bằng mỹ diệu ấy, thân cây lập tức nghiêng xuống, dừng trên mặt hố, hoàn toàn lấp kín miệng ra vào, khiến cô ta không cách nào leo lên được, chỉ có thể lớn tiếng kêu cứu thông qua khe hở giữa các nhán cây.

Tiếng vang bên này đã kinh động tới ba người Yến Tử, sau đó lại nghe thấy tiếng kêu cứu quen thuộc, ba người lần theo tiếng kêu tìm tới, thì trông thấy Chu Song Oanh bị nhốt dưới đáy hố.

Lưu Manh Manh đứng canh ở sườn núi, Yến Tử và Tam Oa về thôn tìm người.

Xảy ra chuyện như vậy, không ít người trong thôn tới đây. Lưu Diễm Hoa sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, quỳ rạp trên mặt đất nhìn về phía sườn núi kêu lên: “Oanh Oanh, con thế nào rồi? Con trả lời mẹ đi, con thế nào rồi?”

“Mẹ? Con ở đây, mẹ! Cứu con với! Con bị thương rồi! Mẹ! Mau cứu con!”

Nghe thấy Chu Song Oanh nói đã bị thương, Lưu Diễm Hoa cuống quýt bò dậy: “Mau, Ái Quốc, mau cứu Oanh Oanh lên đi!”

Mọi người đi xuống theo sườn dốc, mấy người thanh niên trai tráng, ba người bên phải, ba người bên trái, hai người ở giữa cùng nhau nâng cây đại thụ lên.

“Một, hai, ba!”

“Lại nào! Một, hai, ba!”

Vân Chi

Sau mấy lần như thế, mới nâng được cây đại thụ lên ném sang bên cạnh. Chu Ái Quốc nhảy xuống hố, ôm Chu Song Oanh vào n.g.ự.c bò lên sườn núi. Lúc này Lưu Diễm Hoa mới nhìn thấy, trên mặt Chu Song Oanh bị nhánh cây quét qua, tạo thành một vết m.á.u từ đuôi mắt tới tóc mai, trên đầu cũng đổ máu.

Mặt Chu Song Oanh trắng bệch hỏi Lưu Diễm Hoa: “Mẹ! Con… Có phải con đã bị hủy dung rồi không? Mẹ mau nhìn giúp con đi! Vết thương trên mặt con thế nào? Mẹ nói cho con đi, có phải con bị hủy dung rồi không?”

Giọng cô ta có chút cuống cuồng, còn mang theo tiếng khóc nức nở.

Hủy dung?

Cả người Lưu Diễm Hoa rét run, hai mắt tối sầm, ngơ ngác té xỉu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com