Trương Lệ Phân còn chưa kịp mở miệng, Hướng Quế Liên đã nhìn ngay ra được sắc mặt của cô ta: “Sao hả, không phục à? Mấy năm qua khi cô đùn đẩy công việc cho người khác, sao cô không thấy không phục?”
Trương Lệ Phân cắn răng: “Mẹ, hiện tại vừa mới mang thai, ai biết có phải con trai hay không, nếu lại là con nhóc nữa, thì…”
“Phì!” Hướng Quế Liên phun cho cô ta một ngụm nước miếng, vô tình cắt ngang: “Miệng chó không phun được ngà voi! Mày ước gì thằng cả không có con trai, không người nối dõi có đúng không? Trương Lệ Phân, sao lòng dạ cô lại ác độc như vậy!”
Trương Lệ Phân:…… Đúng là cô ta không muốn nhà anh cả có con trai thật, nhưng lời cô ta nói đâu có sai?
Chu Ái Quốc trừng mắt: “Em dâu, lần này chắc chắn là con trai! Người què Lý từng tính thử rồi!”
Vân Chi
Trương Lệ Phân:…… Lại con mẹ nó người què Lý!
Hướng Quế Liên: “Thích làm thì làm, không thích làm thì cút về nhà họ Trương đi! Tôi còn muốn đi tính sổ với nhà họ Trương đây, có con dâu nhà ai lười như vậy không?”
Nhưng mà, không thể không làm. Lưu Diễm Hoa tốt xấu gì vẫn có anh cả chống lưng, nếu không phải vì mấy năm nay không sinh được con trai, lòng thiếu tự tin, cũng sẽ không bị cô ta đàn áp như vậy. Còn cô ta thì có cái gì? Người nhà mẹ đẻ chỉ biết lo cho bản thân, không một ai thật lòng thương cô ta!
Trương Lệ Phân cắn răng, nghĩ đến đứa con trong bụng Lưu Diễm, càng không dễ chịu. Lần này nếu thật sự là đứa con trai, Quang Tông với Diệu Tổ phải làm sao bây giờ?
Sau đó, Trương Lệ Phân đi tìm Chu Ái Đảng. Chu Ái Đảng lại không hề sốt ruột chút nào: “Lần trước khi mang thai Oanh oanh, không phải cũng có rất nhiều người nhìn bụng nói là con trai sao? Cô thật sự tin người què Lý đoán mệnh chuẩn như vậy?”
“Ai quan tâm ông ta đoán mệnh chuẩn hay không. Lần này có thai, không phải trai thì là gái, cơ hội năm năm, biết đâu lại là đứa con trai thật thì sao? Anh không nghĩ tới con trai nhà mình à? Anh không thấy dáng vẻ khẩn trương của mẹ đâu, còn chưa sinh ra đã như vậy rồi, nếu sinh ra ngoài, không phải sẽ đẩy Quang Tông với Diệu Tổ xuống một bậc sao?”
Chu Ái Đảng khinh bỉ: “Chính cô cũng nói là năm năm rồi, không phải chưa chắc sao, chờ sinh được con trai rồi nói sau! Nếu là con gái, không phải chúng ta phí công sốt ruột hoảng hốt à? Cho dù là con trai, cô còn có thể làm được gì? Cô có bản lĩnh khiến người ta không sinh ra không?”
Trương Lệ Phân:…… Bản lĩnh… Cô ta thật sự không có, cũng không dám!
Chỉ là nghĩ đến bản thân sắp phải chịu khổ chịu mệt mười tháng, cho dù cuối cùng đứa trẻ sinh ra là con gái, không ảnh hưởng tới Quang Tông Diệu Tổ, cô ta cũng chịu khổ xong rồi!
Chu Ái Đảng vỗ m.ô.n.g ra cửa, dáng vẻ chuyện không liên quan tới mình,
Trương Lệ Phân nghiến răng nghiến lợi: Cái đồ đàn ông thối!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phía bên kia Chu Ái Quốc và Lưu Diễm Hoa đang vui mừng, phía bên này Trương Lệ Phân lại tức giận bất bình. Chu Song Oanh ở bên cạnh nghe được tin tức thì thở phào nhẹ nhõm.
Đây là kết quả từ sự cố gắng của cô ta, là sinh mệnh cô ta chờ mong, lẽ ra cô ta nên vui mừng mới phải, nhưng mà nghĩ tới mặt đang bị thương, có nguy cơ hủy dung, cô ta lại cảm thấy bản thân không thể nào vui vẻ được.
Cô ta ngồi trên giường, sững sờ như phát ngốc.
Một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, nhớ tới bộ trang sức vàng kia.Vì bộ trang sức này, cô ta đã phải trả cái giá rất lớn.
Chu Song Oanh cho tay vào trong ngực, sắc mặt lập tức trắng bệch ra, trang sức đâu rồi? Trang sức đã chạy đi đâu rồi? Rõ ràng là cô ta đã đúc vào trong quần áo rồi cơ mà…
***
Trên núi.
Chu Đại Hải và Lưu Kim Thủy đang tổ chức thôn dân dọn dẹp hiện trường, nâng cây đại thụ bị sét đánh gãy lên, lấp đầy cái hố kia, để tránh có người vô ý lại ngã xuống.
Tuy cái hố không lớn lắm, người lớn ngã vào không đáng ngại, nhưng sợ lũ trẻ trong thôn mải chơi ngã xuống, lại giống Chu Song Oanh.
“Sao tôi thấy cái hố này giống như có người cố ý đào ra làm bẫy để bắt dã thú thế nhỉ?”
“Hố không sâu, cùng lắm chỉ bắt được gà rừng thôi, sẽ không giữ được các con mồi lớn.”
“Cũng may là cái hố này không phải dùng để bắt con mồi lớn, nếu không sợ là bên dưới còn cắm cả chông, ngã xuống không khéo còn mất mạng ấy chứ.”
“Vậy cũng chưa chắc, nhìn cái bẫy này có vẻ như đã nhiều năm rồi, cho dù có, khả năng cũng đã mục nát hết… A!”
“Làm sao thế?”
Lưu Kiến Thiết nhặt được một cái vòng cổ trong hố: “Đây là dây chuyền vàng à?”
Có người lại nhặt ra được hoa tai và vòng tay.
Mọi người: Hay là cái hố này không phải dùng để bẫy dã thú, mà dùng để giấu kho báu?