Trong căn phòng đất, Thẩm Húc đang dạy dỗ con mình.
“Ai cho hai đứa chạy vào trong núi chơi? Không biết trời mới mưa to, trên núi rất nguy hiểm sao?”
Chu Song Yến ngoan ngoãn cúi đầu nghe mắng, Tam Oa thì liếc mắt nhìn trộm Thẩm Húc: “Chúng con… Chúng con chỉ muốn đi ngắm cầu vồng thôi!”
thành thật cúi đầu ai mắng, Tam Oa trộm lấy mắt đi nhìn Thẩm Húc, “Chúng ta…… Chúng ta chỉ là muốn đi xem cầu vồng!”
Sau cơn mưa, cầu vồng rất lộng lẫy.
“Xem cầu vồng ở nhà không được à?”
“Chúng con muốn biết điểm cuối của cầu vồng ở nơi nào, nó chui ra từ đâu, nên cứ đi theo nó mãi, đi tới đi lui cuối cùng mới lên trên núi.”
Thẩm Húc sa sầm mặt xuống, Tam Oa có chút sợ hãi, giọng nói càng ngày càng yếu.
Chu Song Yến xoay người nhặt một cành cây nhỏ ở cửa phòng bếp lên, đưa cho Thẩm Húc: “Cha, con sai rồi! Cha đánh con đi!”
Tam Oa sửng sốt, trong lòng giãy giụa, cậu bé sợ cha tức giận, nhưng lại không muốn bị đánh. Do dự một lúc lâu, cuối cùng cậu bé lấy hết can đảm, cũng học theo Chu Song Yến, cầm một cành cây nhỏ tới: “Cha, cha đánh con đi!”
Nếu như nói câu này của Chu Song Yến là thật lòng, là cam tâm tình nguyện, thì Tam Oa lại giống như đang thấy c.h.ế.t không sờn vậy.
Người trước khiến Thẩm Húc đau lòng, người sau lại khiến hắn buồn cười.
Thẩm Húc thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt hai đứa trẻ: “Hôm nay, dáng vẻ của chị Oanh Oanh thế nào hai con đều thấy rồi đó. Các con ngẫm lại xem, nếu như các con ngã xuống bị thương, sẽ đau đến mức nào không? Cha với mẹ sẽ lo lắng nhiều thế nào không?”
Nói đến Chu Song Oanh, hai đứa trẻ lập tức nhớ tới tình cảnh cả mặt cô ta dính đầy máu, đều cảm thấy sợ hãi.
“Mẹ có dặn các con, khi mưa vừa mới tại không được lên núi chơi hay không?”
Hai chị em gật đầu: “Có! Mẹ nói rồi, chỉ được chơi trong thôn, không được lên núi.”
“Lần này hai đứa không xảy ra chuyện gì, là may mắn. Nếu có lần sau, thì chưa chắc. Các con muốn giống chị Oanh Oanh sao?”
Cả hai đều lắc đầu.
“Lần sau không được như vậy nữa!”
Hai đứa trẻ vội vàng gật đầu, thấy sắc mặt Thẩm Húc dịu đi, Tam Oa mới kéo góc áo hắn, hỏi: “Cha, vậy cha còn đánh chúng con không?”
Thẩm Húc buồn cười: “Lần này bỏ qua! Không đánh các con, phạt các con tối nay ăn cơm không được gắp đồ ăn!”
Chu Song Yến không ý kiến, rất sảng khoái gật đầu. Tam Oa thì cắn ngón tay, do dự hỏi một câu: “Vậy tối nay có món gì ạ?”
“Canh trứng với khoai tây hầm thịt!”
Tam Oa lập tức nuốt nước bọt, l.i.ế.m môi, cắn răng tỏ ra kiên định, nhắm mắt vào, lại lần nữa đưa nhánh cây qua: “Vậy cha cứ đánh con một trận đi!”
Thẩm Húc:…… Sao không ai nói nam xứng trong nguyên tác là đồ tham ăn nhỉ?
Khi hai cha con đang cò kè mặc cả thương lượng chuyện xử phạt, thì Chu Song Yến ôm một cái hộp sắt tới: “Cha, cho cha này!”
Thẩm Húc khó hiểu: “Đây là cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Con không biết!”
Thẩm Húc càng mơ hồ hơn: “Con lấy đâu ra?”
“Lúc trước con nhìn thấy chị Oanh Oanh đào thứ gì đó dưới gốc cây, sau khi con qua xem thì phát hiện ra cái này.”
Vân Chi
“Nên con đã ôm nó về hả?”
Chu Song Yến gật đầu.
“Ôm trở về gì?”
Chu Song Yến sửng sốt, giống như căn bản chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
“Con… Con không biết! Chỉ là lúc ấy nhìn thấy chị Oanh Oanh đào nó ra, sau đó cất thứ gì đó vào trong ngự, rồi ném bỏ thứ này, con mới tò mò qua đó xem thử, thì trông thấy cái hộp này, nên tiện tay cầm về.
Thẩm Húc:……
Được rồi! Dù sao cũng chỉ là một cái hộp rỗng cũ nát, rửa đi cho trẻ con làm món đồ chơi, hoặc là dùng để đựng kẹo cũng không tồi.
Thẩm Húc nhận lấy, vừa cầm vào đã thấy tay trĩu xuống, còn rất nặng nhỉ?
Hắn bắt đầu quan sát, nhìn hình dáng bên ngoài giống hộp đựng gương lược của con gái thời xưa, chỉ là hộp gương lược thường làm bằng gỗ, thứ này lại bọc một lớp sắt bên ngoài. Hình dạng vuông vức, to bằng hai bàn tay người lớn, chiều sâu khoảng chừng mười centimets. Đừng nói cất một bộ trang sức, cho dù cất mười bộ cũng đủ chỗ. Đặc biệt là lớp vỏ rất dày.
Thẩm Húc ước lượng, cho dù bên trong rỗng ruột hay là bằng gỗ, đều không cần thiết phải làm dày thế này, cũng không thể nào nặng như vậy. Hay là tất cả đều bằng sắt? Nhưng ai lại làm một cái hộp sắt như vậy để đựng trang sức chứ?
Đuổi hai đứa nhỏ đi chơi rồi, Thẩm Húc mới đứng dậy, rửa sạch sẽ bùn đất bên ngoài chiếc hộp, xem xét cẩn thận. Sau đó hắn phát hiện ra lớp sắt ở một góc hơi quăn lại, bên trong hình như là màu vàng? Rốt cuộc là thứ gì nhỉ?
Thẩm Húc lấy ra một con d.a.o nhọn từ trong không gian, bắt đầu cạy, lớp sắt bên ngoài còn rất chắc chắn. Thẩm Húc phí không ít sức lực, cuối cùng mới cạy được toàn bộ lớp vỏ sắt bên ngoài, lộ ra diện mạo chân chính của nó.
Vàng! Là màu vàng cam sáng chói!
Cả chiếc hộp đều được chế tạo bằng vàng, lớp sắt bên ngoài chỉ là ngụy trang.
Ước lượng thử, ít nhất phải nặng ba cân! Chiếc hộp bằng vàng nặng ba cân, đây là khái niệm gì?
Ở thế kỷ 21, trước khi hắn xuyên qua, giá vàng quốc tế đã vượt mức một nghìn bảy trăm đô la một ounce. Một cân tương đương với 17.6 ounce, ba cân tương đương với gần 53 ounce. Trị giá chín vạn đô la, đổi thành nhân dân tệ là hơn sáu mươi vạn.
Nếu như tính theo giá cả thời đại này, thập niên 70 là thời đại hoàng kim của vàng, bởi vì tình hình quốc tế đặc biệt, giá vàng tại âu mỹ tăng cao trên diện rộng, từ ban đầu là ba mươi lăm đô la một ounce, sau đó đã vượt mốc hai trăm đô la. Hiện giờ là năm 74, chính là lúc giá vàng đang rất cao, qua hai năm nữa giá sẽ rơi xuống còn khoảng một trăm đô la.
Nhưng đợi đến năm 79, bởi vì sức mua của thị trường lớn, giá vàng quốc tế lại lần nữa tăng trưởng trên diện rộng. Đặc biệt là cuối năm 79 đầu năm 80, nước H xâm lấn nước Y, giá vàng tăng lên mức cao nhất, đạt tới tám trăm đô la một ounce.
Thẩm Húc nhìn chiếc hộp bằng vàng trong tay mình.
Khi đó tình hình trong nước dã bắt đầu thay đổi, cải cách mở ra thổi một luồng gió mới vào trong nước. Nếu hắn đưa cái hộp vàng này ra thị trường quốc tế, sẽ thu về được hơn bốn mươi vạn đô la.
Mà lúc này, đổi hơn bốn mươi vạn đô la thành nhân dân tệ, với giá cả trong nước hiện giờ, không phải sáu mươi vạn đời sau có thể so sánh được. Nếu so bộ trang sức mà Chu Song Oanh luôn thương nhớ với thứ này, chẳng khác nào một trên trời một dưới đất.
Cho nên, đây là Chu Song Oanh đang nhặt hạt mè mà bỏ dưa hấu sao? À không! Hạt mè cũng không nhặt được. Thẩm Húc đã nghe nói mọi người phát hiện ra trang sức vàng trên núi, Chu Đại Hải và Lưu Kim Thủy đã quyết định báo với công xã, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, chắc vẫn phát triển dựa theo đời trước của Chu Song Oanh: Sung công!
Không ai biết còn một chiếc hộp sắt như vậy, trong sách cũng không hề nhắc tới chiếc hộp sắt còn có bí mật này.
Thẩm Húc hít sâu một hơi, Chu Song Yến này vận khí kiểu gì vậy? Ngốc bạch ngọt tiện tay nhặt một chiếc hộp “Rách nát” lại có giá trị bằng cả một căn tứ hợp viện ở kinh thành, bằng với công sức cố gắng cả đời của rất nhiều người.
Nhìn chiếc hộp nặng trĩu trong tay, ánh mắt Thẩm Húc cực nóng, hắn đã đưa ra quyết định: Giấu đi! Yên lặng phát tài!