Bỏ cái hộp vàng vào không gian, Thẩm Húc không hề quan tâm nữa. Cuộc sống của hắn vẫn trôi qua như bình thường.
Nhà họ Chu.
Lưu Diễm Hoa nghênh đón đãi ngộ tốt nhất từ khi chị ta được gả vào nhà họ Chu đến này. Cũng không biết Chu Ái Quốc đã làm thế nào, mà khiến Hướng Quế Liên phá lệ cho chị ta vài quả trứng gà, để chị ta bồi bổ cơ thể.
Chu Song Oanh sợ vết thương trên mặt để lại sẹo, mỗi ngày đều ở lỳ trong phòng tĩnh dưỡng, có thể không ra khỏi cửa tuyệt đối sẽ không ra, vắt hết óc nhớ lại những thứ có thể trừ sẹo đã nghe nói đến ở kiếp trước.
Còn Trương Lệ Phân lúc này thì cảm thấy bản thân đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, giống như mỗi ngày đều làm không hết việc vậy, trời chưa sáng đã phải rời giường, đến nửa đêm mới được đi ngủ, phảng phất như ngâm mình trong nước đắng, mệt đến mức ngay cả sức để gây chuyện cũng không có.
Ngược lại, những gia đình khác trong thôn Thượng Thủy đều đang cảm thấy bản thân sống trong vại mật.
Bởi vì sau khi kết toán đơn đặt hàng trên tỉnh nhận được một khoản tiền, Chu Minh Hữu dựa theo cách Thẩm Húc dạy mình, chạy một chuyến tới Cung Tiêu Xã huyện, kiếm về được đơn hàng năm trăm hộp.
Khả năng là vì đã nếm được mùi ngon, Chu Minh Hữu lập tức hứng thú bừng bừng, tiếp tục làm theo cách cũ, trong một tuần liên tiếp đi viếng thăm vài huyện thành xung quanh, lấy được năm đơn đặt hàng nữa, tổng cộng hai nghìn hộp sa tế.
Nghề phụ sa tế lại lần nữa bắt đầu, bởi vì đậu phụ thối và bột ớt cần thời gian lên men và phơi khô, người trong thôn phải làm liên tục gần hai tháng mới làm xong toàn bộ đơn đặt hàng.
Mà lúc này, đám hàng ở trung tâm bách hóa tỉnh đã bán gần hết rồi, cũng coi như dễ bán, không tồn đọng. Đầu bên kia lại gọi điện thoại tới đây, nói muốn đặt thêm một nghìn hộp nữa.
Chỉ trong khoảng thời gian ba tháng ngắn ngủn, thôn Thượng Thủy đã xảy ra biến hóa vô cùng lớn. Phong thủy không thay đổi, nhưng phòng ốc thay đổi, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười tươi tắn, bước chân nhẹ nhàng như gió.
Có vài hộ gia định trộm tính toán, bọn họ không sợ khổ, không sợ mệt, nếu đơn đặt hàng nhiều thêm chút, bọn họ sẽ cố gắng thêm chút nữa, có khi sẽ đuổi kịp tiền lương công nhân rồi.
Trong lúc nhất thời, mỗi người trong thôn Thượng Thủy đều vui mừng hớn hở, khao khát cuộc sống tương lai tốt đẹp.
Bọn họ đắm chìm trong mộng cảnh ấy, nhưng lại không nhìn thấy một mặt khác.
Còn Thẩm Húc, hắn đã đoán trước được, mộng cảnh của bọn họ sẽ không thể nào thực hiện được. Chuyện mua bán sa tế đã chú định sẽ không lâu dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chưa nói tới vấn đề khác, chỉ nói riêng trong khoảng thời gian này thôi, thân thích của các gia đình đã tới hỏi thăm hết đám này tới đám khác rồi. Có vài người da mặt dày còn dứt khoát ở lại bên này, không về nữa, cứng rắn muốn xem bằng được cách làm sa tế.
Mấy vị đội trưởng và bí thư của các đội sản xuất xung quanh cũng đã tự mình tới đây, lấy danh nghĩa là giao lưu, thực chất là tạo áp lực cho Chu Đại hải và Lưu Kim Thủy, nói muốn mọi người cùng nhau phát triển, thôn Thượng Thủy nên cống hiến ra cách làm sa tế.
Chu Đại Hải và Lưu Kim Thủy cố chống đỡ áp lực, đỡ được hết hôm nay, chống qua được ngày mai, còn ngày kia thì sao? Ngày kìa thì sao?
Còn người trong thôn nữa, thân thích đều là dây mơ rễ má với nhau, muốn bỏ cũng không bỏ được. Sau khi tới cửa nhiều lần bị từ chối, chẳng phải sẽ sinh oán sao? Sau này muốn hàn gắn quan hệ thế nào? Có khả năng sẽ có vài người không chịu đổi, hoặc mềm lòng khi bị người khác dây dưa.
Có lợi ích dụ hoặc, có người ra giá cao tìm người trong thôn mua cách làm, dưới áp lực, mấy ai là không lung lay?
***
Nhà họ Chu.
Chu Ái Hồng vừa vào tới cửa, đã đòi tiền Hướng quế Liên: “Mẹ, cho con mười đồng, con muốn mua quần áo!”
“Mười đồng tiền mua quần áo, mày định mua quần áo làm bằng vàng à?”
“Cung Tiêu Xã vừa mới nhập về một đám hàng hóa, nói là kiểu dáng thịnh hành ở thủ đô, quần áo đều bán nguyên bộ! Không đắt lắm, thanh niên trí thức Du trong thôn đã mua một bộ, hôm nay đang mặc trên người đó!”
Vân Chi
Hướng Quế Liên trừng mắt lườm cô ta một cái: “Sao mày lúc nào cũng muốn so sánh với thanh niên trí thức thế? Cha mẹ thanh niên trí thức Du đều có công ăn việc làm, mỗi tháng đều gửi tiền, gửi phiếu cho cô ta, cô ta thích tiêu thế nào cũng được. Mày có thể so được với người ta sao?”
Chu Ái Hồng rất không thích nghe lời này: “Sao lại không thể so được? Con có điểm nào kém cô ta? Vẻ ngoài của cô ta còn không đẹp bằng con đâu, chỉ vì biết trang điểm, biết câu tròng mắt người khác thích dính lên người cô ta mà thôi.”
Hướng Quế Liên nghe ra được vị ghen tuông: “Tròng mắt ai thích dính lên người cô ta?”
“Thanh niên trí thức Lâm đó!” Chu Ái Hồng đáp ngay không cần nghĩ ngợi, nói xong mới phát hiện ra mình lỡ miệng, lại bỏ thêm một câu: “Còn cả thanh niên trí thức Cố, thanh niên trí thức Nghiêm nữa. Dù sao các đồng chí nam thanh niên trí thức tốt một chút đều như vậy!”
Hướng Quế Liên ăn muối còn nhiều hơn cô ta ăn cơm, sao có thể không nhìn ra được chút tâm tư này của cô ta.