Hướng Quế Liên sắn tay áo bước tới, trông thấy hai người sắp đánh nhau tới nơi, vợ Chu Đại Hải vội vàng giữ lại: “Cô không nhìn xem hôm nay là ngày nào, khách khứa còn đang chờ đợi bên trong đấy, con dâu còn chờ kính trà kìa! Lúc này cô làm ầm ĩ lên, đẹp mặt lắm sao? Không sợ phá hỏng ngày lành của Ái Quân à?”
Nhắc tới Chu Ái Quân, dù Hướng Quế Liên không tình nguyện hơn nữa cũng phải nuốt cơn giận này xuống. Bà ta dùng ánh mắt như tôi độc nhìn về phía Thẩm Húc: “Bây giờ mày giỏi quá rồi nhỉ, có thứ tốt cũng không biết nghĩ tới nhà mình, toàn cho người ngoài.”
Hướng Quế Liên nhìn chằm chằm vào xe đạp, hận không thể xông lên cướp đoạt. Nếu thứ này là của Ái Quân nhà bà thì tốt biết mấy. Trong lòng bà ta muốn cướp, nhưng lại không ra tay. Hiện tại nhiều người có mặt ở đây như vậy, bà ta từng chịu thiệt vài lần cũng khôn lên rồi. Chưa nói có Lưu Đại Hoa ở đây, cho dù không có Lưu Đại Hoa, những người khác cũng sẽ không để bà ta được như ý nguyện.
Hướng Quế Liên càng nhìn càng cảm thấy tức giận không chịu nổi. Bà ta không cảm thấy Thẩm Húc có năng lực, chỉ cảm thấy hắn tốt số, sao số phận tốt như vậy không rơi trên người con trai ruột nhà mình chứ?
Thẩm Húc cười tủm tỉm nhìn bà ta, chỉ đáp lại một câu: “Nhà bác trai sao có thể là người ngoài được?”
Lời này không sai chỗ nào, Hướng Quế Liên há hốc miệng, nhưng mà lại nói không nên lời. Chị dâu bà ta – Vợ Chu Đại Hải còn đang đứng đó nhìn, bà ta chỉ có thể nói: “Mày khoe khoang cái gì? Hôm nay em trai mày kết hôn đấy, mày đến đây để chúc mừng hay đến để gây rối?”
“Tất nhiên là tới chúc mừng rồi!” Thẩm Húc lấy ra quà mừng từ ghế sau xe đạp, là một miếng thịt, ít nhất phải ba cân.
Trong thôn mở tiệc kết hôn, anh em chòm xóm bình thường đều nhà mình có thứ gì thì mang thứ đó tới, hoặc là hái một túi nấm dại, hoặc là táo đỏ, hoặc là trứng gà… Không có đồ vật gì thì cho ba mao, năm mao tiền. Giữa anh em với nhau thì nhiều hơn một chút, nhưng cũng không quá một đồng, nhiều nhất là hai đồng. Miếng thịt trong tay Thẩm Húc phải nặng ba cân, còn là thịt mỡ, ít nhất phải ba đồng tiền.
Hào phóng như vậy không phải chúc mừng thì là gì? Có ai đến gây rối còn mang tặng miếng thịt ba đồng tiền không?
Vân Chi
Người có mặt ở đây không ai nói ra lời này, nhưng trong lòng đều âm thầm nghị luận thằng Ba phúc hậu. Ngẫm lại những chuyện đã xảy ra trong mấy tháng qua, với thái độ đối xử của nhà họ Chu với thằng Ba, mà thằng Ba vẫn mang quà lớn như vậy tới cửa chúc mừng, đúng là khó có được. So ra thì, người nhà Hướng Quế Liên bên này có vẻ rất vô tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Húc nheo mắt khẽ cười. Ai bảo trong không gian của hắn thứ khác không nhiều lắm, chỉ có nhiều lương thực và thịt chứ. Dù sao cũng có sẵn, không mất tiền lại mua được thanh danh tốt, tội gì không làm?
Sắc mặt Hướng Quế Liên khẽ thay đổi, nhận lấy miếng thịt trong tay Thẩm Húc, đi thẳng vào nhà, còn không thèm tiếp đón một câu.
Cuối cùng vẫn là Lưu Đại Hoa kéo Thẩm Húc tìm một bàn ngồi xuống chờ bữa tiệc bắt đầu: “Cháu cũng đừng chen vào mấy bàn phía trước kia làm gì, nhìn sắc mặt này của mẹ cháu, bên kia còn để lại chỗ cho cháu sao?”
Hắn là người thân, lẽ ra nên ngồi chỗ khác, không ngồi cùng với hàng xóm láng giềng.
Thẩm Húc cảm thấy không sao cả, gật đầu làm theo ý bà ấy
Lưu Đại Hoa lại nói: “Thằng Ba này, chiếc xe đạp kia của cháu tốt thì tốt thật đấy, nhưng cháu cũng nên tiết kiệm một chút. Thím biết cháu làm trong đội vận chuyển tiền lương cao phúc lợi tốt. Nhưng cháu mới đi làm có mấy ngày, tiền lương mấy ngày ấy cộng lại cũng không mua nổi đâu nhỉ?”
“Bốn trăm đồng lúc trước phân gia có còn thừa không? Điền Tùng Ngọc cũng không biết khuyên cháu. Cháu có tiền, không bằng tiết kiệm xây lại cái nhà mới kiên cố còn hơn. Căn nhà đất cháu đang ở sao có thể so được với gạch xanh nhà ngói khang trang?”
Tuy rằng ngày thường bà ấy luôn lấy Thẩm Húc ra để kích bác Hướng Quế Liên, nhưng lời này vẫn có vài phần thật lòng.
“Thím! Cháu biết rồi! Đợi đến sang năm, sang năm nhất định cháu sẽ xây nhà!”
Hiện giờ không phải hắn không xây nổi, mấy ngày nay chở hàng đi khắp nơi, cơ bản Thẩm Húc đã quen thuộc tình hình mấy huyện thành lân cận rồi, cũng bán đi được một đám lương thực trong tay, lại kiếm về vài trăm đồng, số tiền ấy cũng đủ để xây nhà rồi. Nhưng hắn vừa mới phân gia chưa đầy nửa năm, vừa mua sữa bột, sữa mạch nha cho con, vừa mua xe đạp cho mình. Chân không thể bước quá dài, nếu không dễ chọc người hoài nghi.