Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão

Chương 81: Đáp ứng một chuyện



Lúc hai người đang nói chuyện, tiệc cưới cũng đã bắt đầu. Chu Đại Hải và Lưu Kim Thủy nói một lúc lâu, sau đó đôi vợ chồng mới kính trà, rồi bắt đầu vào bàn.

Bàn tiệc gồm sáu món ăn, cũng chỉ có một món đồ ăn mặn, mặc dù như vậy, ở nông thôn cũng rất không tồi rồi.

Ăn cơm xong, mọi người dần dần tan hết. Hướng Quế Liên bắt đầu thu dọn tàn cục.

Vân Chi

Chu Song Oanh nhân lúc mọi người không chú ý, lén lấy chút cơm thừa canh cặn trong nhà bếp, lén lút chạy tới chuồng bò.

Tiền Tắc Nhân không nhận, ngược lại đưa cho cô ta một túi khoai lang đỏ nho nhỏ.

“Trong bát này của cháu có không ít đồ ăn, còn có cả thịt nữa! Chắc người trong nhà cháu không biết nhỉ? Mau mang về đi! Mặc dù hôm nay nhà cháu mở tiệc, đồ ăn nhiều, nhưng mấy thứ này trong lòng bà nội cháu đại khái cũng hiểu rõ. Mau mang về nhà đi, đừng để người ta phát hiện. Sau này đừng như vậy, cầm lấy cả túi khoai lang đỏ này nữa.

Chu Song Oanh trợn tròn hai mắt, không phải Tiền Tắc Nhân đã tiếp thu ý tốt của cô ta rồi sao? Cô ta đã tận mắt nhìn thấy ông ấy ăn khoai lang đỏ.

Tuy rằng từ đó về sau, cô ta không thể tìm được cơ hội tới đây tặng đồ nữa. Sau lần trước cô ta bị thương, ngoài đi học vẫn luôn ở nhà tĩnh dưỡng. Khó khăn lắm mới đợi được vết sẹo trên mặt mờ đi, có thể ra ngoài hóng gió. Nhưng không biết có phải Hướng Quế Liên đã nhận ra được điều gì đó hay không, mà càng ngày càng canh chừng đồ ăn chặt chẽ, ngay cả khoai lang đỏ và khoai tây cũng mang về phòng mình, khiến cô ta càng không có cơ hội.

Cho nên đến tận bây giờ, cô ta cũng mới chỉ cho Tiền Tắc Nhân được một củ khoai lang đỏ kia, có điều mấy hôm trước, cô ta ngẫu nhiên đi ngang qua hỏi thăm vào câu, thì trông thấy ánh mắt Tiền Tắc Nhân nhìn cô ta đã không còn lạnh nhạt giống như trước. Vốn dĩ cô ta cho rằng ông ấy đã thay đổi cái nhìn về mình, hôm nay cuối cùng cũng tìm được cơ hội, lại lần nữa tới xum xoe, ai ngờ…

Chu Song Oanh nhìn túi khoai lang đỏ trước mắt, sắc mặt có chút vi diệu.

Chỗ này ít nhất phải có năm sáu củ khoai lang đỏ, trong lòng cô ta lập tức dâng lên dự cảm không tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đúng như dự đoán, ngay sau đó cô ta đã nghe thấy Tiền Tắc Nhân nói tiếp: “Thứ này trả lại cho cháu.”

Trả lại gấp mấy lần, làm vậy là muốn kết thúc phần ân nghĩa này, không ai nợ ai sao?

“Vừa thu lúa quý này, chúng tôi mới được phân lương thực, không thiếu đồ ăn. Tiết kiệm chút cũng có thể ăn được qua năm, năm vừa rồi cũng như vậy. Ý tốt của cháu trong lòng chúng tôi nhận, thứ này thì không cần. Cảm ơn cháu về củ khoai lang đỏ ngày hôm đó, tôi ghi nhớ trong lòng. Những thứ này cháu cầm về đi, sau này có chuyện gì cần tôi giúp, tôi có thể làm giúp cháu một việc. Có điều với tình cảnh hiện giờ của tôi, sợ là cũng không giúp được cháu cái gì.”

Tiền Tắc Nhân hiểu rõ, khoai lang đỏ Chu Song Oanh đưa cho, đối với ông ấy và Ôn Học Nghĩa mà nói, là đưa than giữa ngày tuyết rơi. Nếu không phải hôm đó có củ khoai lang đỏ kia, chỉ sợ tối hôm đó bọn họ lại phải uống nước cầm hơi, nói không chừng còn đói xỉu. Hiện giờ mặc dù trả lại gấp mấy lần cũng không thể so được. Cho nên ông ấy bằng lòng cho đối phương một lời hứa hẹn.

Nhưng hiển nhiên Chu Song Oanh không vừa lòng với một lời hứa hẹn này.

Đáp ứng một chuyện? Đời trước Tiền Tắc Nhân giúp đỡ Lưu Manh mọi lúc mọi nơi, còn nhận cô ấy làm cháu gái! Sao đến cô ta thì không như thế?

Đây không phải kết quả cô ta muốn. Nhưng mà thái độ của Tiền Tắc Nhân rất kiên quyết.

Chu Song Oanh cắn răng, cúi đầu, cố gắng không để Tiền Tắc Nhân nhận ra sự khó chịu trên mặt mình. Một lúc lâu sau, cô ta mới áp xuống được hết sự không phục, không cam lòng này, sau đó mới ngẩng đầu lên lần nữa, lại lộ ra nụ cười ngây thơ: “Ông Tiền, cô giáo cháu từng dạy chúng cháu phải học tập theo tinh thần Lôi Phong, giúp người làm niềm vui. Không phải vì muốn ông báo đáp cháu mới giúp ông!”

Biết không có khả năng khiến Tiền Tắc Nhân nhận lấy mấy thứ mình mang đến, đặc biệt đối phương đã cố ý nói rõ bản thân có lương thực không cần rồi. Nếu cô ta khăng khăng phải cho, tác dụng sẽ hoàn toàn ngược lại. Chu Song Oanh nhận lấy khoai lang đỏ: “Cháu nghe lời ông Tiền, chào ông, hẹn gặp lại!”

Đợi đến khi đi xa, Chu Song Oanh mới phát tiết cơn giận của mình. Cô ta dùng mũi chân đá mạnh, khiến hòn đá dưới chân bay ra rất xa.

Ông già đáng chết, vậy mà khó xử lý như vậy!

Cô ta cắn chặt răng, một tia âm ngoan xẹt qua tròng mắt! Hiện giờ bên chỗ chú Ba càng ngày càng tốt, cô ta căn bản không có nơi dụng võ, huống chi cô ta còn chưa biết rõ có phải chú Ba cũng trọng sinh giống bản thân hay không, nên tạm thời không dám chạy tới quấn lấy bọn họ. Trước mắt chỉ có thể để ý tới bên phía chuồng bò. Không được! Cô ta phải nghĩ thêm cách khác!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com